HỎI:
Tôi qua tới đây thì chồng tôi đã ăn ở với người khác hơn 5 năm rồi! Anh đón mẹ con tôi về ở chung trong một ngôi nhà có lầu. Tôi và ba con ở tầng trên, anh và bà sau có hai con một chung một riêng ở tầng dưới. Cuộc sống nhiều va chạm rất khó chịu. Tôi xin anh thuê cho mấy mẹ con một nơi ở khác thì anh trả lời không đủ tiền lo cho hai nơi. Ảnh còn nói: “Sao người ta cũng như em mà người ta chịu được, không đòi hỏi gì hết còn em thì sinh sự?” Người ta đây ý anh nói là bà sau đó!
Ai giống tôi hay khác tôi là quyền của họ, tôi không giống ai cả nên tôi nhất quyết không để anh bắt bí. Tôi dỗ dành, năn nỉ các con để chúng ở lại và ra đi hai bàn tay trắng, không bà con thân nhân nhưng có bạn bè và một cô giáo cũ. Dầu là quyết tâm tự mình nhưng lòng không khỏi cay đắng.
Cũng nhờ bạn bè thương tình giúp đỡ, tôi kiếm được việc làm ban ngày và đi học ban đêm, cuộc sống khó khăn nhưng tôi phải chấp nhận thôi.
Ở chỗ tôi làm, có một ông để ý thương tôi, một vài khi giúp đưa đón tôi và ông dạy tôi tập lái xe. Ông hiền lành, tử tế, tốt bụng mà bị vợ bỏ và giành hết con nên ông chỉ có một mình, hiện ở share phòng giống tôi. Ông muốn xây dựng với tôi và tuy thấy ông cũng rất được với mình nhưng khổ nỗi ông nghèo, nếu làm bạn với ông mà không mang được con theo thì tôi thấy chẳng có nghĩa lý gì cả nhưng nếu đem hết chúng về thì gánh nặng quá, làm sao kham nổi? Để chúng phải lăn lóc thì sao đành?
Trong lúc này, tôi thật sự rất buồn, muốn có người tử tề để an ủi, nâng đỡ và nương tựa nhau mà sống, bà nghĩ tôi phải làm sao?
TRẢ LỜI:
Người Mỹ có câu nói thông dụng, được xem là nguyên tắc giúp giải quyết khi có một khối lượng nhiều công việc tới cùng một lúc, như sau: “One thing at a time,” nghĩa là giải quyết từng việc một trong mỗi lúc như người gỡ cuộn chỉ rối, từ từ hết đoạn này đến đoạn khác để không làm rối thêm. Gộp tất cả vào một mối, ôm đồm quá thì sẽ rất khó cho chị.
Vậy, trường hợp chị, bước một chị cần làm ngay là nhờ một văn phòng cố vấn pháp lý huớng dẫn để làm thủ tục ly dị với người chồng hiện chị đã không còn ở chung nữa, xin tòa phán quyết buộc ông ấy phải trả tiền cấp dưỡng hàng tháng cho các con còn vị thành niên, có thể cấp dưỡng cả chị nữa nếu chị đi làm lương thấp, không thể tự túc.
Xong giai đoạn này rồi, mẹ con đoàn tụ và có nơi ăn chốn ở tạm ổn định, chị sẽ được thanh thản đôi chút rồi tính tiếp những việc khác.
Như thư chị mô tả, người đàn ông làm chung sở với chị được chị nhận xét là “người hiền lành, tử tế, tốt bụng,” nếu chị muốn đi bước nữa thì đây là cơ hội tốt vì thời buổi này, người như thế phải nói là rất hiếm. Chị có thì giờ nên tìm hiểu thêm, cần sáng suốt và thong thả, đừng vì muốn vội có người an ủi, nâng đỡ và nương tựa nhau mà ba bốn nâng lên thành mười thì rồi lại ân hận. Chuyện trăm năm, cần có tấm lòng chân thật cho nhau về lâu về dài, cũng cần xem ông ấy đối xử với các con chị thế nào, còn chuyện nghèo, ở share phòng, chỉ là giai đoạn.
Ở Mỹ, cu ky một mình thì thường yếu ớt vì chỉ có một nguồn tiền. Có hai người góp gạo thổi cơm chung thì thu nhập gấp đôi mà chi phí sinh hoạt nhiều lắm cũng chỉ gấp rưỡi so với một mình, dành dụm được sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Hy vọng đã giúp chị một vài ý để chị có hướng thu xếp, thời gian làm việc cho mọi người, chị cứ bình tâm, kiên nhẫn, đi từng bước vững chắc, sau cơn mưa trời lại sáng chị nhé! Chúc chị nhiều nghị lực và may mắn.
HỎI:
Cháu vẫn biết trong thời gian qua và hiện nay, nhiều gia đình VN xảy ra chuyện người thân bất hòa, thậm chí từ bỏ nhau. Gia đình cháu cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, vì biết rõ như vậy và cũng thấy không ai có giài pháp nào làm thay đổi, cháu đã chọn lựa thích nghi để có sự bình an, tuy là giả tạo nhưng ít nhất cũng tốt hơn là không nhìn mặt nhau nữa.
Thế nhưng mới đây, cháu hiểu ra là mọi sự đều có giới hạn, một giới hạn hợp lý khả dĩ mọi người chấp nhận được như nước Mỹ thường cổ võ và gọi là sự dị biệt hay đa dạng (differences or diversity) vốn làm cho cuộc sống sinh động hơn. Vượt qua hay phá bỏ giới hạn ấy là phá bỏ ranh giới của sự chấp nhận, là đi tới đổ vỡ.
Tuần vừa qua, một bà cô bên chồng cháu đem về giới thiệu với cả nhà cuốn video quay cảnh điện Capitol bị đám đông xâm nhập và đập phá ngày 6 tháng 1/2021. Tờ báo The NYT đánh trống khua chiêng rằng đây là tài liệu đầy đủ và trung thực về biến cố trên, mời mọi người xem để biết! Nghe qua, cháu đã thấy ngay giá trị của một cuốn video được xào nấu trong studio tới sáu tháng mới ra lò nó ra sao rồi nên cháu chỉ lặng thinh và bỏ qua để khỏi phí uổng thì giờ. Bất ngờ nhất là khi bố chồng cháu gọi điện thoại hỏi vợ chồng cháu đã xem cuốn video ấy chưa với một câu bình phẩm khiến cháu cảm nhận như bom nguyên tử nổ giữa thành phố cháu đang ở.
Quá thất vọng và kinh hãi, cháu đem chuyện nói với chồng cháu đồng thời, báo cho anh biết cháu sẽ không tới và càng không muốn đem các con cháu tới nhà nội nữa cho tới khi nào chúng nó đủ lớn để có sự hiểu biết riêng. Chồng cháu không bằng lòng và nói cháu làm to chuyện. Ông nội nói gì là quyền của ông, chẳng làm ai mất mát hay được thêm cái gì, cháu không nghe thì bỏ ngoài tai đi, sao phải mắc mớ tới trẻ con? Cháu không cực đoan. Với cháu, lịch sử một đất nước bắt đầu từ mỗi gia đình, đúng hay sai cháu không phải là người xét đoán nhưng lịch sử cần được thể hiện và được nhìn một cách công chính, đừng ai vu vạ, đừng ai dối trá, đừng ai xuyên tạc sự thật với bằng cớ được thấy sờ sờ trước mắt mọi người trừ những người không thấy.
Cháu biết trục trặc này sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình cháu nên muốn hỏi ý kiến cô, mong cô góp ý cho cháu. Cháu cảm ơn cô và kính chúc cô sức khỏe.
TRẢ LỜI:
Cô hiểu sự thương tổn của cháu và cô cũng xin nói ngay là ở đất nước này, thời buổi này, đúng như chồng cháu nhận định, ai cũng có quyền nói điều gì họ muốn xuất phát từ cảm xúc, niềm tin và cả lợi ích riêng của họ. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn giữa hai thái độ ứng xử: thích nghi hay đứng ngoài.
Đứng ngoài không nhất thiết là từ bỏ nhìn mặt nhau mà chỉ là nhắm mắt, bịt tai, giữ lòng lãnh đạm, cháu có làm được không? Ngay cả với mục đích để giữ được hòa khí trong cái tiểu gia đình của cháu? Nếu không được ngay, cháu có thể chờ thời gian giúp cháu.
Về phần trẻ con, cô mừng thấy cháu quan tâm đến tâm lý bình an của các cháu. Cô tiếc không được biết các con cháu ở tuổi nào để lượng định tác hại của môi trường đối với chúng, tuy nhiên, để bảo vệ các con trong tình huống hiện nay, cháu không chỉ có một mặt trận với bố chồng mà còn nhiều mặt trận khác xung quanh. Vậy, nếu các con của cháu ở tuổi teen, cháu hãy thường xuyên gần gũi, chuyện trò, tìm hiểu các con để hướng dẫn chúng, không phải là ép buộc chúng nghe ai và không được nghe ai mà sẽ là chia sẻ một vài nguyên tắc có thể giúp chúng có nhận định của chúng và từ đây, cháu sẽ biết phải ứng xử thế nào với hoàn cảnh. Khó khăn lắm nhưng phải cố gắng thôi vì tất cả chúng ta đang ở mội giai đoạn có nhiều sự không bình thường.
Cô chúc cháu thành công trong cả ba vai trò: làm dâu, làm vợ và làm mẹ. Cảm ơn cháu đã viết thư và cô đã mạn phép chuyển ngữ