“Ăn ngon chứ ạ?”, cô nhân viên hỏi, “Thêm khoai không ạ?”.
“Không, cám ơn”. Michael nói.
Cô là một nhân viên vui vẻ, dịu dàng và cho ta cảm giác như một người mẹ, trước đây Michael thường thấy những nhân viên như thế ở Baltimore. Anh rất mong cô hiểu được rằng, cháu ngoại của họ bẩn thế không phải lỗi tại họ.
Nếu Pagan không biết chơi chiếc xe cứu hỏa đó thì sao? Pauline lấy chiếc xe trong xách tay ra, vừa vào phòng đã đặt nó dưới chân giường. “Hụ!” cô nói, “Xem gì đây nào?”, nhưng thằng bé đứng từ xa nhìn nó với ánh mắt ngờ vực suốt mấy phút mới dám bước tới dùng đầu ngón tay sờ cửa kính trên thân xe. Khi Michael đi lấy một chiếc giường nhỏ về, dường như tình hình có chút tiến triển: Pagan gói gọn chiếc xe cứu hỏa lại, bỏ vào trong chiếc mền của nó.
Pagan chưa từng thấy ti vi. Nó ngồi cạnh Pauline nhìn chằm chằm màn hình, người dựa vào gối há mồm to. Sau loạt phim nhiều kỳ trên truyền hình là chương trình game show, sau đó là bản tin buổi tối, mỗi hình ảnh chớp qua đều thu hút sự chú ý của nó. “Nói xem nào”. Lúc này, Michael hỏi, “cháu có nơi nào muốn đi không? Công viên? Sân chơi?” nhưng Pagan vẫn nhìn chăm chú màn hình ti vi. Lúc này, Michael thấy rất mệt nên cũng không hỏi nữa.
Chắc đứa bé này mắc chứng trầm cảm, cũng có lẽ nó chưa từng xem ti vi, bởi vì trong một mẫu quảng cáo xe second-hand, một chàng hề ngã đập mông xuống đất, nhưng Pagan chẳng chút phản ứng.
Lúc phát tin tức, toàn những tin về chiến tranh, Michael ngồi đó ngủ thiếp đi, nghiêng đầu dựa trên song sắt của giường. Lúc anh tỉnh dậy, thấy miệng khô khốc, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, dù biết mình chỉ mới ngủ có vài phút, vì trong ti vi đang chiếu cảnh một toán binh lính đầu đội nón cối đang vượt qua một khu rừng rậm cây cối um tùm. Căn phòng hầu như bao trùm một mảng tối mờ, duy chỉ có ánh sáng ti vi phản chiếu làm căn phòng có màu xanh. Anh nhìn đồng hồ, rồi nói: “Ông mua ít pizza ăn tối được không?”.
Pagan bỗng nhiên tỉnh người, gật mạnh đầu.
Lại là một manh mối! Nhưng khi hỏi thằng bé muốn ăn nhân gì, nó lại không nói gì, “Bình thường? Nấm? Xúc xích cay kiểu Ý?”, Michael hỏi, nhưng nó vẫn im lặng.
“Bánh ếch thì sao?”, Pauline kiến nghị, nó miễn cưỡng cười, Pauline cũng cười rồi dương dương tự đắc nói với Michael, “Ông ngoại, hãy mua cho bà cháu tôi một chiếc pizza ếch”.
“Dĩ nhiên!”, Michael vừa vui mừng trả lời vừa bò ra khỏi giường đi mua pizza.
Anh muốn cháu ngoại gọi mình là “Ông” – vì hồi trước anh gọi ông của mình như thế. Nhưng, nếu Pagan gọi anh là “ông ngoại” thì cũng được.
Khi chờ pizza ở “Quán ngon”, Michael gọi một cú điện thoại. Anh tìm thấy số điện thoại ở quầy thông tin, bỏ đồng xu vào, điện thoại reo mười tiếng hoặc mười hai tiếng, một người phụ nữ nghe máy.“Có phải viện điều dưỡng Nineteen Fleet Street không?”, anh hỏi.
“Xin chào, tôi có thể… gặp Becoming không?”.
Đầu dây bên kia phát ra một chuỗi tiếng soàn soạt, sau đó chẳng ai nói gì. Phía sau quầy hàng, đầu bếp đang rưới sốt cà lên pizza.
“Tôi là Becoming”, Michael nghe có tiếng người nói, “tôi giúp được gì cho ngài?”.
“Tôi là Michael Anton. Anh nhớ chứ, tôi là bố của Serenity”. “A”.
“Anh xem, chúng tôi đã đặt vé chuyến bay về Baltimore vào sáng mai cho con bé rồi. Cả mẹ nó và tôi sẽ cùng về với nó, còn cả con trai nó nữa. Chắc anh tán thành cho nó ở cạnh con trai chứ!”.
“Tôi không biết cô ấy có con”. Becoming nói.
Lẽ nào con bé không nói sự thật sao? Lúc thế này, Michael thấy lòng mình rối bời, nhưng anh liền trấn tĩnh lại: “Vậy giờ anh hiểu rồi chứ…”.
“Quả thật, chuyện này cũng làm tôi rất khó xử. Có đứa trẻ thì rắc rối đây”.
“Chắc giờ anh hiểu tại sao tôi phải đưa cả nó về rồi chứ?”.
“Anh bạn thân yêu”, Becoming nói với giọng thân thiết, “tôi nghĩ anh chưa hiểu rõ chuyện chúng tôi đang làm”.
“Phải”, Michael nói, “hãy cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra”.
“Cô gái này đuối sức vì hút ma túy, ý chí suy sụp, giống như say rượu vậy, hơn nữa lại hay kích động bất ngờ…”.
“Hút ma túy!”.
“Anh bạn, chắc chắn cô ấy không thể lên máy bay. Cả bậc thang trước mặt cô ấy cũng bước không nổi”.
“Ý anh là… thứ thuốc gây tê sao?”.
“Tất cả các loại thuốc viên, thuốc bột và thuốc nang có trên đời. Các thuốc làm ta phấn chấn, trấn tĩnh, bán trực tiếp cho khách hàng không qua giao dịch và cả loại buôn bán trái phép…”.
Michael choáng váng dựa người vào tường.
“Thậm chí cả chỗ này cô ấy cũng không bước ra nổi, hai vị sao trông chừng cô ấy được? Hai vị sao có thể để con trai cô ấy thấy bộ dạng cô ấy bây giờ?”.
Michael không tài nào trả lời được. Dường như cổ họng anh bị cái gì đó chặn nghẹn lại.
“Anh bạn? Anh vẫn còn nghe tôi đấy chứ?”. Anh gác máy.
“Quán ngon” không bán mang về, Michael đành phải cầm chiếc pizza bọc giấy bạc rất nóng tay. Nhưng không sao, cơ thể anh đã lạnh thấu xương. Hai hàm răng của anh đang đánh bò cạp, bước chân cũng nặng nề.
“Đuối sức”. Trong đầu anh không ngừng vang lên hai từ này. “Ý chí sa sút”, “hưng phấn” và “kích động” – với anh những từ ngữ này hoàn toàn mới lạ, cả cụm từ “vô trách nhiệm” của Destiny cũng lạ lẫm vô cùng. Khuôn mặt Destiny lại hiện ra trước mắt anh, hoa tai của cô lắc nhẹ chạm vào cái bớt màu xanh nhạt ở một bên cằm của cô. Lúc đó, anh không chú ý đến cái bớt, nhưng giờ nó lại khắc sâu trong trí nhớ anh tựa như một vết sẹo.
Khi về đến phòng, Michael không nói chuyện này với Pauline. Trong đầu anh nghĩ, chắc phải nói cho Pauline biết thôi, nhưng quả thật bây giờ anh không tài nào mở miệng được. Anh chỉ nói: “Anh có gọi cho Becoming, hình như phải một thời gian nữa Lindy mới được ra ngoài”.
Anh gắng gượng mình chuẩn bị trả lời những chất vấn của vợ, nhưng may mắn thay Pauline chỉ nói, “Ồ”, đồng thời ngồi yên một lúc, có lẽ cô đã đoán biết, “Thế nên em thấy tốt nhất chúng ta về trước, sau đó lại đến đón nó, được không?”.
“Xem ra giờ chỉ còn cách này thôi”. Michael nói. Pauline thẳng hai vai đứng lên mở đèn.
Pizza hơi ướt, hơn nữa chẳng mùi vị gì, Michael thấy dù thế nào họ cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống. Anh cũng không nhớ phải mua nước uống, Pauline cầm ba ly nhựa đến nhà vệ sinh ở đối diện hành lang lấy ít nước lạnh. Lúc đưa ly cho mọi người, Pauline còn nói: “Cạn ly!” nhưng trông cô cứ như đang suy nghĩ chuyện gì khác. Mấy lần cô nói được nửa chừng thì giọng trở nên nhỏ. “Ồ, cháu ngoan, Pagan, bà lau cho nào… ở đây thoải mái đấy chứ… ai muốn ăn thêm nào? Có ai muốn ăn thêm… không?”.
Pagan thờ ơ cắn vài miếng pizza của mình, chỗ còn dư thì vẫn để đó, mắt dán chặt vào ti vi. “Ăn ngon không?”, Michael hỏi nó. Pagan không trả lời, dưới ánh đèn chói lóa trên đầu, nó híp mắt lại, người khom xuống, trông bộ dạng cứ lén la lén lút.
Đối diện với hiện thực đi nào, đứa trẻ này chỉ là vật thay thế. Nó không phải đứa con thật sự của họ – đứa con mà họ bay xuyên lục địa để đến tìm.
Pagan không đánh răng, không chải đầu, cũng không có thói quen đi tắm. Lúc đầu nó mặc chiếc quần lót mòn rách màu xám trốn ở góc tường, toàn thân xương xẩu, người không ngừng run lên. Quả thật nó có quần áo ngủ, không cần người khác giúp, nó tự mặc vào – bộ quần áo ngủ dài đến gót chân có in hình phi thuyền, không sạch sẽ lắm. Mỗi chiếc áo chiếc quần trong túi đều có mùi vị ngòn ngọt như đường caramen, trên người nó cũng thế.
Lúc tắt đèn và kéo rèm cửa sổ che ánh đèn ở ngoài đường, Pagan không phản đối, mà bò lên giường Pauline, cuộn tròn trong chiếc mền, chỉ để lộ mỗi cái đầu. Chiếc xe cứu hỏa vẫn để trong hộp. Nó ngủ ngay, hơi thở gấp rút và đều đặn, Michael thấy như tiếng thở nhẹ của mèo con. Nó không mút ngón cái, không bực bội cũng không ngáy, nhưng nó lại tè dầm.
Suốt mấy năm nay, từ sau khi Lindy bỏ nhà đi, Michael luôn nghĩ rốt cuộc họ đã làm gì sai. Họ quá nuông chiều nó sao? Quá nghiêm khắc sao? Họ chưa một lần đánh nó. Pauline luôn nghĩ gì nói nấy – Ồ, mỗi khi bọn trẻ chọc giận cô, cô luôn lải nhải không ngừng. Anh không thể không trách Pauline, Lindy hầu như “sở hữu” lại mọi khuyết điểm của Pauline: nóng nảy, cực đoan, không thể đoán biết trước. Nhưng dù thế, chẳng phải Pauline đã nhiều lần than rằng biểu cảm khó đoán biết của Lindy rất giống với anh sao? Có lẽ do họ chú ý quá nhiều đến Lindy và kỳ vọng quá cao ở nó. Tại sao lại như thế? Tại sao?
Michael ngủ thiếp đi, dường như anh đã thừa nhận thất bại của mình vậy, trong mơ anh đã nói: “Quên chuyện này đi, tôi bỏ cuộc rồi”.
“Chào mừng Lindy về nhà”. Sally viết thế trên tấm bảng nhỏ; George tay cầm một bó hoa, loại mua trong các cửa hiệu dọc đường; Karen đứng ở chỗ gần cổng nhất, làm hành khách mới phải đổi hướng để tránh cô bé. “Chúng con ở đây! Bên này nè!”, cô bé vui mừng đến nhảy cỡn lên. Cô bé mặc chiếc váy ngắn in vân tròn, dù ngày thường cô bé chỉ toàn mặc quần bò và áo thun, tóc búi tròn, trông như người mẫu quảng cáo tạp chí. Chắc hẳn cô bé đã sửa soạn từ khi trời vừa sáng. Michael nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô bé đang tìm lối bước đến trong đám đông. George đang vươn cổ nhìn hành khách bên cạnh anh. Sally chẳng biết gì cả, vẫn nhanh miệng thế, nhưng nụ cười trên mặt hai người kia dần tắt đi. “Chị ấy đâu?”, George hỏi bố mẹ.
Pauline không trả lời, mà đẩy Pagan ra trước. “Xem bố mẹ đưa ai về nè!”, cô nói với chúng. “Đây là Pagan, con trai Lindy. Pagan, đây là dì Karen, mợ Sally, còn đây là cậu George…”.
“Lindy đâu mẹ?”, Karen hỏi.
“Ồ, chị con phải ở lại San Francisco một thời gian, nó sẽ về sau”.
“Tại sao? Chị ấy vẫn khỏe chứ ạ? Bố mẹ có gặp chị ấy không?”.
“Nói chính xác, không được gặp trực tiếp, nhưng…”. “Đoán xem mợ có gì nào, Pagan!”, Sally nói, “tèng… teng!” và lấy ra một con chuột túi bông màu nâu, trong túi nó còn có một con chuột con.“Cho cháu nè”. Sally nói với nó.
Pagan đưa tay nhận con chuột túi, ngẩng đầu buồn bã nhìn vào mắt của Sally.
“Cháu phải nói cám ơn đi chứ?”, Pauline nhắc nó. “Cám ơn ạ”. Nó nói với giọng trầm thấp nhưng rõ ràng. Pauline ôm Pagan khóc nấc lên, tựa như nó vừa tạo ra một kỳ tích vậy.
Trên đường về nhà, Michael ngồi phía trước, Pauline ngồi phía sau, Pagan ngồi trên chân cô. Giờ Pauline bắt đầu bịa một câu chuyện về Lindy, làm Michael thấy chán ngắt. “San Francisco đẹp tuyệt vời”, cô bắt đầu nói, “chúng con cũng nên đến đó du lịch. Lindy ở nơi tuyệt diệu thế. Bố mẹ có nói chuyện với chủ quản nơi đó, dĩ nhiên bố mẹ cũng muốn đưa con bé về ngay lúc đó, nhưng con biết đấy, họ có quy tắc riêng, họ có thể dùng cách hiệu quả giúp con người giải tỏa áp lực và trạng thái căng thẳng. Về mặt đó, họ tiến bộ hơn Baltimore nhiều! Thế nên thời gian sau chị con mới về. Nhưng, giờ chúng ta có Pagan đây! Chẳng phải rất tốt sao? Cháu trai Pagan của chúng ta! Chúng con không thấy mắt nó rất giống Lindy sao?”.
Thỉnh thoảng, Michael cũng thấy bất mãn trước sự thật mà Pauline kể, vì anh hay nghĩ đến sĩ diện của mình.
Nhưng giờ đây, anh lại thấy cảm động. Anh phát hiện trong vợ anh ẩn chứa một sức mạnh to lớn, cũng chính những người phụ nữ như Pauline đã giúp cuộc sống có thể tiếp tục.
Tình yêu cháy bỏng và sự kiên trì không biết mệt mỏi của Pauline dành cho Pagan đã làm Micheal nể phục cô. Dĩ nhiên Michael cũng góp sức, mỗi tối sau bữa ăn anh đều đọc truyện cho Pagan nghe, hoặc cùng nó chơi trò bóng chày dành cho trẻ con ở sau vườn. Pauline luôn có những thay đổi mới lạ, nhưng bất hạnh thay, hình như đều không có hiệu quả. Pagan cảm thấy hơi nghi hoặc và sợ hãi trước những thay đổi này. Dường như phản ứng của nó hơi chậm và vẻ mặt luôn u buồn. Nó thường dùng ánh mắt xoi mói nhìn người khác, mắt nó chẳng chớp lấy một cái, hơn nữa trông có vẻ ngờ nghệch. Nó rất ít nói, hầu như không hề trả lời câu hỏi của ai và luôn cảnh giác, đề phòng người khác. “Cháu yêu của bà… Pagan!” lúc sáng, Pauline gọi tên và hôn vào trán nó. Nó ngủ trong phòng Lindy, giống như một vị khách tạm trú luôn ngại ngùng, mãi đến khi có người gọi mới chịu dậy. “Bé Pagan ngoan! Đến xem bà chuẩn bị bữa sáng ngon tuyệt cho cháu đây!”, Pagan chỉ nhìn một cái mà chẳng có phản ứng gì. Nhưng Pauline chẳng chút nản lòng. “Trứng đấy, cháu yêu, cả nước cam tươi nữa!”.
Quả thật Pauline là người tốt, Michael thấy mình cũng vậy, có điều hai người họ ở chung với nhau thì chẳng mấy tốt. Có lẽ… ý anh muốn nói, họ không mấy thân thiện. Bản thân anh cũng không biết tại sao.
Mỗi tối khoảng 7 giờ, Michael đều gọi điện đến Viện điều dưỡng. Anh nghĩ lúc đó là thích hợp nhất. “Tôi có thể gặp Becoming không?”, anh hỏi thẳng. Cái tên đó cũng chẳng còn kỳ lạ với anh nữa, thậm chí anh có thể gọi cái tên mới của Lindy chẳng chút do dự. “Tôi muốn hỏi thăm tình hình của Serenity, tôi là bố của con bé”.
Michael thấy cái tên “Serenity” chẳng có ý nghĩa gì với Pagan. Nhưng những việc này lại cảnh tỉnh anh, vì lúc anh gọi cú điện thoại thứ ba, anh phát hiện Pagan đang đứng dưới chỏ tay của anh, im lặng lắng nghe, chẳng hề cử động thậm chí là nín thở. “Cô ấy khỏe hơn nhiều rồi”, Becoming nói, “giờ cô ấy biết hai vị đã mang con cô ấy đi, chúng tôi có nói với cô ấy”.
“Nó bảo sao?”, Michael hỏi.
“Ơ, giờ cô ấy vẫn rất ít nói. Nhưng chúng tôi tin rằng sẽ khỏi thôi!”.
Sau khi gác máy, Michael nói với Pagan bằng giọng rất thoải mái: “Xem ra cũng tốt, chỉ cần thêm một ít thời gian”. Anh cố tình nói mơ hồ, để tránh Pagan nghe được gì đó, nhưng thằng bé bỗng nhiên buông rũ vai, Michael hiểu rằng nó đã biết. Nó còn biết những gì? Nó hiểu được bao nhiêu?
Ông bác sĩ già khoa nhi Amble vẫn chưa nghỉ hưu. Sau vài tuần Pagan về đến nhà, họ đưa nó đi kiểm tra sức khỏe. Họ nghĩ rằng, có thể trước đây Pagan chưa từng khám bác sĩ, vì lúc đầu nó chẳng chút nghi ngờ, chẳng thích thú gì với đồ chơi và kiểu bày trí như mẫu giáo trong phòng chờ khám bệnh. Nhưng trong quá trình kiểm tra bỗng nhiên Pagan lại rất ngang ngạnh, cũng không chịu nghe lời. Nó không lên tiếng, nhưng kiên trì không cởi áo, rồi vội chạy xuống khỏi chiếc cân. Khi ống nghe của bác sĩ vừa chạm vào ngực, nó liền hất ra. “Ừm”. Bác sĩ Amble nói với họ, dường như Pagan chỉ có 3 tuổi. “Nó bảo 4 tuổi rồi”, Michael nói, “lẽ nào nó nhỏ hơn tuổi đó sao?”, nhưng bác sĩ Amble nói không phải, ông dám khẳng định bằng danh dự nghề nghiệp của mình rằng đứa bé chỉ mới 3 tuổi. Điều này làm Michael có suy nghĩ khác. Giờ anh nhớ lại, lúc đó thằng bé dừng hồi lâu, mày chau lại, dường như chuẩn bị nói quá tuổi mình để người khác tin phục hơn. Michael toét miệng cười, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cháu mình còn có hy vọng… Ồ, anh thấy đấy là biểu hiện ý thức của cái tôi.
Kiểm tra xong, bác sĩ Amble gọi Michael đến phòng làm việc của mình, lúc đó Pauline đang mặc quần áo cho Pagan. “A”, bác sĩ ngồi xuống ghế, sau đó nói, “dĩ nhiên, chúng tôi có thể đoán biết rất nhiều điều. Tôi dám nói cậu bé chưa từng tiêm chủng phòng ngừa, tôi sẽ bảo y tá xử lý”. Ông cầm cây viết bi lên, sau đó cúi đầu nhìn tờ giấy, nói: “Không có ngày tháng năm sinh, nơi sinh, tên lót… thậm chí cả họ của nó cũng không xác định, theo lời vợ anh”.
“Tôi dám khẳng định, nó họ Anton”, Michael nói.
Anh không muốn nhắc nhở bác sĩ Amble, tất cả chuyện này đều không phải do anh hay Pauline làm ra. Họ chỉ đưa Pagan đến kiểm tra, sau đó tiêm chủng cho nó!
Sau đó bác sĩ Amble nói: “Có tin tốt”. “Sao?”.
“Anh xem, quả thật nó có quan hệ máu mủ với anh chị, anh xem lúc đau nó dựa dẫm vợ anh thế nào!”.
“Phải đấy, nhưng… nó chẳng mấy nói chuyện với chúng tôi, gần một tháng nay rồi. Tốc độ thích ứng với chúng tôi của nó quá chậm”.
“Đấy cũng là chuyện tốt, điều này chứng tỏ quan hệ hai mẹ con nó rất mật thiết”.
Tội nghiệp quá, Michael cũng không ngờ mình dễ mủi lòng đến thế.
“Tôi có thể gặp Becoming không?”.
“Tôi nghe”.
“Tôi là Michael Anton. Tôi muốn hỏi thăm tình hình của Serenity”.
“A, vâng”. Michael chờ đợi.
“Serenity chẳng còn ở chỗ chúng tôi nữa”. Becoming nói.
Tim Michael như ngừng đập. Anh hỏi: “Anh nói sao?”. “Tối hôm qua, lúc chúng tôi kiểm tra phòng cô ấy, phát hiện cô ấy biến mất rồi”.
“Tôi không hiểu”.
“Xem ra, cô ấy quyết định từ bỏ mọi giúp đỡ của chúng tôi”.
“Nhưng… ý anh là, nó bỏ đi? Anh từng nói với tôi cả bậc thang trước mặt nó cũng không bước nổi mà!”.
“Ồ, nhưng khoảng thời gian mới đây cô ấy không ngừng tiến bộ. Cô ấy nói muốn bắt đầu lại với con trai mình. Chúng tôi đều cho rằng cô ấy có tiến bộ! Nhưng giờ cô ấy lại cố tình từ chối làm lại cuộc đời. Chuyện thế này thỉnh thoảng cũng xảy ra, chúng tôi không biết phải làm sao”.
Giọng Becoming tỏ ra rất bi ai, thâm trầm hơn bình thường. Nhưng Michael đã nổi lửa giận. Lindy từng nhắc đến con trai mình!
Dĩ nhiên, nó đã bỏ đi. Nó lại trở thành người tự do có thể nó sẽ về Baltimore đòi lại con trai.
Anh hỏi Pauline còn nhớ cách liên lạc với Destiny không. Nhưng cô bảo không nhớ. Anh luôn nằng nặc đòi giữ lại những hóa đơn điện thoại cũ, phải, giờ chắc cô hiểu tại sao anh làm thế. “Em gọi đi, em nói chuyện với cô ấy tốt hơn”, anh nói với Pauline, “hỏi xem Lindy có ở đó không. Nói với Destiny, nếu Lindy đến, con bé có thể ở lại đó, cho đến khi chúng ta gởi tiền vé máy bay sang cho nó”.
Pagan ra ngoài chơi bóng chày với George và Sally, đây là điều may mắn, nó không ở nhà để chứng kiến cảnh hỗn loạn này. Ngăn tủ bàn tựa như bị gió bão tấn công, Michael dùng tay túm lấy tóc mình, Pauline cũng hoảng hốt, cô thử bấm số điện thoại, nhưng lại bấm nhầm. Destiny nói với Pauline rằng chẳng thấy Lindy đâu. Dĩ nhiên, nếu Lindy đến chỗ cô ấy, cô ấy sẽ nhắn tin lại. Nếu có tin gì cô ấy cũng gọi điện đến báo, dĩ nhiên nhà Anton phải trả tiền điện thoại. Nhưng nói thật, cô chẳng hy vọng nhiều.
Sau khi gác điện thoại, Pauline trông rất ủ rũ. “Bây giờ, anh xem đấy! Chúng ta lại trở về trạng thái ban đầu”, cô nói, “con gái chúng ta lại bỏ đi nơi khác, hơn nữa chúng ta chẳng biết nó đi đâu!”.
Lần này Michael lại rất lạc quan. “Em biết bọn trẻ giờ thế nào mà. Quá giang xe hoặc đi xe bạn dễ dàng thôi, chắc nó đang trên đường về nhà, hơn nữa đã đi được nửa đường rồi! Anh thấy… lúc nào, hôm nay là thứ bảy, anh chắc chắn thứ hai nó sẽ về, không chừng sớm hơn”.
Khi Pagan chơi bóng trở về, nó hoàn toàn không đoán được có chuyện gì khác thường xảy ra. Pauline vẫn vui vẻ như mọi ngày. Michael vẫn bình tĩnh thế, lạc quan cho rằng Lindy đang dần trở về bên họ. Anh dường như đang thấy Lindy đi giữa con đường cao tốc, cô bé cũng đang nhìn anh, môi nở nụ cười. Anh thấy như cô bé không phải độ tuổi này. Dù sự thật thế nào, nhưng anh vẫn muốn nghĩ thế này: Lindy là một cô bé khoảng tám chín tuổi, thắt hai bím tóc, mặc chiếc quần ngắn bên trong chiếc váy, như thế nó có thể lộn nhào và trồng chuối khắp nơi. Đầu gối Lindy đã đóng mày, cô bé chính là Lindy nhí nhảnh, hoạt bát và nghịch ngợm của anh, giờ cô bé sắp về nhà rồi.
Có một khoảng thời gian ngắn nhà Anton nuôi một con chó chăn cừu. Nó được gọi là quý bà. Nó thích kêu la, hơn nữa lại hay phấn khởi khác thường. Bất kỳ lúc nào, chỉ cần có đứa trẻ ra khỏi nhà, nó đều chạy đến chỗ cửa kính, đứng bằng hai chân sau, dùng chóp mũi vén màn cửa sổ lên. Nó không ngừng sủa vào ban đêm, mình rung lên, nhưng chưa từng giơ vuốt nhe nanh.
Mấy ngày này gia đình Anton đang chờ Lindy. Michael luôn nhìn về phía cửa, dõi mắt ra đường. Mỗi chiếc xe hơi, mỗi người đi ngang đều làm tim anh đập thình thịch. Mãi đến chủ nhật, anh luôn ngồi trước cửa sổ, gần như bất động, dù thỉnh thoảng anh né tránh Pauline, không muốn để cô nhìn thấy. Pauline luôn chờ điện thoại, hơn nữa cô cố tình không nghe điện thoại của ai đó quá lâu.
Tối chủ nhật George và Sally đến ăn tối, nhưng Michael không ngừng rời khỏi bàn ăn. Đêm đó anh cũng thức dậy nhìn ra cổng mấy lần, còn vờ như đi vệ sinh. Thứ hai anh ở nhà không đi làm, anh bảo đã nhờ quản lý trông nom cửa tiệm. Nhưng sau đó, Michael không ngừng gọi điện thoại hỏi tình hình ở đó, Pauline luôn nói: “Đủ rồi đấy, Michael, đừng gọi điện nữa được không?”. Cháu trai của Wanda Lipska nhà hàng xóm mời Pagan đi chơi, nhưng khi Pauline bảo Michael lái xe đưa nó đi, Michael lại nói tốt nhất không nên làm thế, vì có lẽ cửa hiệu đang cần đến anh. Pauline gào lên, sau đó tức giận lấy chìa khóa xe đi. Sau khi cô đi, Michael luôn đứng trước cửa kính dù chẳng thấy một ai đi ngang qua đấy. Ngoài xe tải, cũng chẳng có chiếc xe nào cả, mãi đến khi Pauline lái xe về, Michael mới kéo màn cửa sổ lại.
Thứ ba anh cũng không đi làm, anh bảo đau cổ họng. Thứ tư anh đi làm như mọi ngày.
Họ không nhắc đến chuyện này, chẳng ai nói với ai một câu. Họ chỉ im lặng.
Có một khoảng thời gian, dù Michael gọi điện lúc nào đều phát hiện Pagan đang đứng bên cạnh. Nhưng dần dà không thế nữa, Pagan bắt đầu đến bể bơi, còn kết bạn với mấy bé gái nhà hàng xóm. Phòng nó chất đầy mọi thứ: đường ray xe lửa, tập tô màu, xe hơi nhỏ làm bằng hộp diêm, xe cứu hỏa đã lấy khỏi hộp từ lâu, con chuột túi bông màu nâu và chuột túi con, bánh quy bẻ vụn, khủng long nhựa, cánh tay và con mắt của “Mr Bean”.
Michael nghĩ, một ngày nào đó, có lẽ Pagan sẽ kể về cuộc sống trước đây của nó và Lindy. Tuy trong trí nhớ bất chợt của trẻ con chỉ là những chuyện vụn vặt, nhưng vẫn có ích, điều này có thể cho họ chút manh mối. Dường như, Pagan đã quên hết mọi chuyện trước đây, thỉnh thoảng Michael nghĩ rằng nó không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Một sáng nọ, Michael lái xe đưa Pagan tham gia cắm trại, Pagan bỏ quên chiếc mền ở nhà, lại phải chạy về lấy, tuần này đã là lần thứ hai nó quên rồi. Michael chẳng còn nhẫn nại: “Có lẽ cháu không có nó cũng được, chỉ lần này thôi đấy”. Anh nói. Nhưng Pagan bảo: “Cháu cần nó, ông ngoại, cháu cần mang theo nó”. Thế là Michael đạp mạnh thắng, trở ngược đầu xe, ngay chính lúc đó, bỗng nhiên anh nhớ đến cuốn sách trước đây cho các con đọc, có tên là “Heidi”. Heidi là một bé gái, nó được đưa lên núi Alps sống chung với ông ngoại. Michael nhớ rằng, trong sách chủ yếu miêu tả khả năng thích ứng môi trường mới của Heidi. Nhưng giờ anh nghĩ, ông cô bé sẽ thế nào? Có ai nghĩ đến cảm nhận của người ông đó về việc phải thích ứng cuộc sống với một cô bé không?
Bây giờ, Michael thấy vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ ông.
Ngày Quốc tế lao động, họ nướng thịt và bày tiệc ngoài trời như mọi năm. Hầu như đây đã là truyền thống của gia đình. Số khách mời cũng rất đông: Karen trở về sau khi kết thúc năm học, dĩ nhiên có cả George và Sally, bố và vợ chồng chị em gái của Pauline, cả con của họ cũng đến. Pauline và Michael lấy ghế trong nhà xe ra, sau đó bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Pauline sợ không đủ rau, cô trộn thêm một ít xà lách. Lúc gọi điện bảo George về, cô dặn nó nhớ mang thêm ít thịt bò xay, ít phút sau lại gọi bảo nó mua bánh mì hamburger. “Em không hiểu sao chúng ta cứ mãi làm thế”, cô nói với Michael, “hình như chúng ta đều không thích thế này, em sắp mệt chết rồi!”, quả thật trên mặt cô hiện đầy nếp nhăn, trông rất mệt mỏi.
Michael không muốn ở đó, thế là anh quyết định đến thăm Eustace. Đấy là thói quen của anh, dù giờ Eustace được trợ cấp bảo hiểm xã hội, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn lái xe vào thành phố thăm và cho anh ấy ít tiền. Trước khi đi, anh gào to: “Lát nữa sẽ về!”. Cũng may, suốt mấy tuần nay anh luôn muốn làm chuyện này, chắc cô biết.
Thế nhưng, cô chẳng biết gì cả – hoặc vờ như không biết. Khi anh về đến nhà, cô vừa thấy đã hỏi: “Anh đi đâu đó hả?”.
“Đến nhà Eustace. Anh nói với em rồi mà, sao thế?”. Anh hỏi vặn, sau đó nhìn đồng hồ sau lưng cô, mới bốn giờ rưỡi, buổi họp mặt 5 giờ mới bắt đầu.
Nhưng Pauline càu nhàu: “Anh có nói với em đâu! Em sắp điên rồi! Nửa giờ trước bố đã đến, ngồi một mình trong đó, ngoài Pagan chẳng ai nói chuyện với ông. Karen đi mua đá, nhưng giờ vẫn chưa về, hơn nữa đến giờ anh vẫn chưa nhóm lửa ở giá nướng!”.
“Còn nhiều thời gian mà!”. Michael chống chế, thật ra anh chỉ nói dõi theo sau lưng Pauline, vì cô đã ngoảnh mặt bỏ đi.
Từ lúc đó đến khi buổi họp mặt kết thúc, anh chẳng có cơ hội nói chuyện với cô. Cô cứ đi đi, đi lại, sau khi vị khách cuối cùng rời khỏi, Karen chủ động đưa Pagan đi ngủ, lúc này Michael mới ý thức được Pauline vẫn còn giận anh. Anh mang một chồng đĩa vào bếp, bỗng nhiên cô nói: “Cám ơn! Việc này em tự làm được”. Cô giành lấy chồng đĩa trong tay anh, đặt mạnh xuống, nhưng đĩa không vỡ, đúng là kỳ tích.
“Poll”. Anh gọi.
“Đừng gọi em là Poll!”.
“Pauline, anh xin lỗi, chiều nay anh ra ngoài, nhưng chỉ đến thăm Eustace thôi, em cũng biết mà, nếu anh không đến, anh ấy sẽ rất buồn”.
“Đúng rồi, dù thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Eustace! Người đàn ông già làm thuê cho anh ngàn kiếp trước. Bỏ mặc em chuẩn bị buổi họp mặt lớn thế này, bên cạnh còn có đứa bé ba tuổi, ông bố tội nghiệp của em, chắc ông đang nghĩ sao chẳng ai chào đón mình!”.
“Sao anh biết được bố em đến sớm chứ?”.
“Bố là người nhà, Michael! Bố muốn đến lúc nào chẳng được! Anh chỉ nghĩ đến người nhà anh thôi, bà mẹ hay gắt gỏng của anh, em chăm sóc mãi đến ngày bà mất, cả một câu cám ơn cũng không có. Nhưng khi mẹ em đi lạc, anh chẳng chịu giúp em!”.
“Anh giúp em tìm mẹ mấy lần đấy thôi! Trời ạ, hai năm cuối lúc mẹ còn sống, anh đã tập thành thói quen để mắt tới mẹ em! Có một tối chỉ mình anh, thậm chí chẳng ai đóng cửa hiệu…”.
“Ồ, cửa hiệu, cửa hiệu! Anh chỉ biết cửa hiệu yêu quý của anh thôi!”.
“Con muốn gì?”, Pauline hỏi Karen, cô bé đang đứng trước cửa bếp.
“Không có gì”. Karen hoảng hốt nói, “Con chỉ muốn chúc bố mẹ ngủ ngon”. Cô bé khéo léo né tránh vấn đề.
“Ngủ ngon, con yêu”. Michael nói với Karen, nhưng Pauline lại không, những lúc thế này, cô luôn lẫn lộn mọi thứ lại với nhau, nếu giận ai, cô muốn cho cả thế giới biết là cô đang giận.
“Thậm chí cả khi con gái anh bỏ nhà đi”, cô nói, “anh ở đâu chứ? Ở cửa hiệu! Lúc nào cũng cửa hiệu!”.
“Em nghĩ anh có thể đi đâu chứ? Còn em, ngoài việc chăm sóc ba đứa con, em làm được những gì…”.
“Ồ, thật bất công, Michael. Thật chẳng công bằng gì cả! Lẽ nào anh nghĩ Lindy bỏ nhà đi là lỗi tại em sao? Còn anh? Anh làm bố mà lạnh nhạt, quái gở thế, bọn trẻ sao lại không muốn bỏ đi sớm để tránh xa người bố lạnh lùng như anh? Đấy chính là lý do tại sao con gái lớn bỏ đi với bạn trai, con trai chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, con gái út nghỉ hè, thậm chí cũng không về nhà!”.
Lúc cãi nhau với Pauline, Michael luôn rất giận, anh không thể không ra ngoài. Pauline gọi đấy là hành động lẩn tránh – qua đó càng chứng tỏ thái độ thờ ơ của anh. Nhưng Pauline không biết rằng, chỉ có như thế, cô mới chịu im lặng.
Anh ra ngoài qua cửa sau và đóng cửa chắn gió ầm một cái. Khu vườn tối om, những chiếc ghế vẫn để thành từng chồng, anh túm lấy một chiếc ghế, xoay một vòng, thế là ghế không hướng vào nhà nữa. Anh ngồi lên đó, ngẩng mặt nhìn trời, đầu trống rỗng.
Sau lưng anh, đèn trong nhà tắt hết cái này đến cái khác. Trời tối hơn, sao cũng sáng hơn. Anh nghe hàng loạt tiếng đóng cửa: cửa bếp, cửa phòng ngủ, có lẽ còn có cả cửa tủ âm tường. Nhưng anh vẫn ngồi đó, hy vọng tim mình có thể bình yên trở lại.
Một người phụ nữ điên cuồng, làm người ta khó chịu, tinh thần bất ổn; khi tâm trạng cô ấy vui, giọng nói lại toát lên sự hưng phấn khác thường, mắt cũng sáng lấp lánh, nhưng sự hưng phấn này của cô thật dễ sợ. Tại sao? Tại sao? Tại sao mình lại chọn kết hôn với cô ấy chứ? Lúc đó mình có thể cưới cô gái Ba Lan dễ thương khỏe mạnh nhà hàng xóm, hoặc là những cô gái trẻ tốt bụng trong căng tin hội chữ thập đỏ ở Virgina! Sao mình lại chọn một người không thể nào nắm bắt được chứ?
Cô không có quyền trách móc quan hệ giữa anh và các con. So với bố anh, anh đã gần gũi với các con nhiều lắm rồi. Còn cửa hiệu, cô ấy nghĩ tiền đi cắm trại, học nhạc, học đại học và du lịch lấy ở đâu ra chứ? Ồ, cô ấy chưa từng nhận thức được sự nghiệp của anh thành công thế nào. Ngay từ đầu, cô luôn hối thúc anh từ bỏ cửa hiệu cũ, dù cửa hiệu cũ đó mang đến cho họ một khoản thu nhập rất khá. Sau đó cô lại muốn có một siêu thị hoàn chỉnh, thắp đèn huỳnh quang, có hành lang rộng, bày đầy hàng hóa. Nhưng Michael biết rất rõ vùng ngoại ô thiếu thứ gì, chính là cửa hiệu tạp hóa kiểu cũ, quy mô không lớn nhưng có thể phục vụ mỗi người. Nhân viên phải gọi tên khách hàng, đặt hóa đơn của họ trên mặt bàn, hơn nữa có thể cung cấp kẹo cho con họ. Giờ anh đã có một lượng khách hàng cố định, nhưng Pauline có từng khen anh một lần không? Không có, mãi đến hôm nay cô vẫn không ngừng khuyên anh mở siêu thị, chỉ cần anh bắt đầu tranh luận, cô lại la toáng lên. “Nếu không phải em, giờ anh vẫn còn ở cái nơi hẻo lánh đó, đúng không?”, cô nói, “Mỗi ngày bán cho ba bà lão 3,5 panh (1 panh bằng 0.473 lít) sữa!”.
Thỉnh thoảng, anh thấy họ giống anh em hơn vợ chồng: không ngừng cạnh tranh, tỵ nạnh nhau. Những đôi vợ chồng khác cũng thế sao? Ít ra dưới mắt người ngoài, họ không phải như thế.
Anh tin rằng, tất cả họ, những thanh niên kết hôn trong thời kỳ chiến tranh đều có chút sai lầm. Anh thấy họ đi dọc theo các con đường trong thành phố, giống như những người anh gặp lúc đi lính, sau đó từng đôi hứa hẹn và cùng nhau thay đổi. Chỉ anh và Pauline vẫn thế, trở thành đôi tuyển thủ nghiệp dư cuối cùng còn lại trên thao trường duyệt binh.
Anh nhắm mắt lại, mong được tâm sự với ai đó về vấn đề này. Nhưng tâm sự với ai đây? Anh mất liên lạc với những anh bạn sống ở nhà cũ rồi. Cuộc sống xã giao của anh đều là những buổi hội họp đã lên kế hoạch trước – tiệc cocktail và bữa tối ở Emlview Acres. Thực tế, anh chẳng muốn tham gia, vì ở đó anh không có bạn bè. Anh từng thích ai đó sao? Có ai từng thích anh sao? Lẽ nào anh là người lạnh lùng, vô tình?
Thế nhưng, một lúc sau, cửa chắn gió mở ầm một cái, rồi đóng nhẹ lại. Có người đi chân trần qua các phiến đá lót sân tiến đến chỗ anh. Michael thấy an ủi hơn, có thể nói Pagan luôn là người bạn thân của anh, chính Pagan giúp anh xóa bỏ những đè nén và cảm giác cô độc ngột ngạt.
Đứa bé ra sức bò lên ghế. Michael mở mắt ra, anh đưa tay xoa nhẹ đầu Pagan, rồi hai ông cháu ngồi nhìn bầu trời đêm đầy các vì sao trầm mặc.