Dường như kháng nghị sự quấy rầy của Giản Dao, Bac Cận Ngôn rút từ túi áo ra cái chụp mắt, đeo vào, thong thả trả lời: “Lát nữa sẽ biết kết quả. Bây giờ tôi cần nghi ngơi dưỡng sức. Em đừng làm ồn.”
Ưu điểm lớn nhất của Giản Dao là tính nhẫn nại. Nghe anh nói vậy, cô cũng không cảm thấy sốt ruột nữa, nằm xuống chiếc giường bên cạnh, nhắm mắt. Nhưng cô làm gì có tâm tư đi ngủ?
Thật ra hôm nay, Giản Dao tương đối bất ngờ trước phương thức Bạc Cận Ngôn chất vấn hai người phụ nữ và Châu Tần.
Từ trước đến nay, suy đoán và lý luận của Bạc Cận Ngôn đều tỉ mỉ, xác thực và kín kẽ. Chi riêng khí thế của anh cũng có thể “đè chết” người khác. Vậy mà hôm nay, Bạc Cận Ngôn chỉ dựa vào vật chứng và dấu vết xuất hiện ở khu vực của ba đối tượng tình nghi đã định tội đối phương một cách qua loa. Không hiểu tại sao hôm nay anh không phát huy sở thích “sỉ nhục” hung thủ như mọi khi?
Bạc Cận Ngôn dường như biến thành người khác. Có vẻ như… anh đang đóng kịch.
“Thật ra vừa rồi anh chỉ định dọa bọn họ, muốn bọn họ khai ra hung thủ thật sự là ai?” Giản Dao quay đầu, hỏi.
Bạc Cận Ngôn bất động trong giây lát. Anh kéo chiếc chụp mắt, ngoảnh đầu nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú ẩn ý cười “Chúc mừng bạn đã đoán đúng. Xem ra lời chúc sinh nhật của tôi đã dần biến thành hiện thực.”
Giản Dao hết nói nổi. Con người này khi khen ngợi người khác vẫn tự cao tự đại như vậy sao? Cô còn chưa chê anh là một diễn viên tồi đó.
“Rốt cuộc hung thủ là aỉ?”
“Suy đoán và suy đoán. Kết luận sẽ được rút ra từ những bước suy đoán. Vụ án này là một bài tập logic” Bạc Cận Ngốn cất giọng từ tốn “Em cũng có thể thử xem sao.”
Giản Dao ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. “Em vẫn rất mù mờ.”
Bạc Cận Ngôn nói: “Không có sự chỉ bảo của tôi, đương nhiên em không thể suy luận ra.”
Giản Dao liền ngậm miệng. Nhưng hiếm có dịp Bạc Cận Ngôn tự nguyện làm thầy, đương nhiên cô không bỏ qua cơ hội. Cô cất giọng dịu dàng: “Cảm ơn anh. Vậy chúng ta bắt đầu từ chỗ nào?”
Bạc Cận Ngôn quả nhiên “trúng kế”. Anh liền tháo cái chụp mắt, ngồi dậy, ra lệnh cho Giản Dao: “Cầm giấy bút lại đây.”
“Đầu tiên…” Bạc Cận Ngôn lên tiếng. “Em thử nói xem, vụ án giết người này có âm mưu từ trước hay hung thủ không lên kế hoạch mà nảy ra ý định giết người ngay tại hiện trường?”
Giản Dao ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Không có âm mưu. Bởi vì khu nghỉ mát mới khánh thành đầu năm nay. Người của công ty lần đầu tiên đến đây tham gia hội nghị, không quen thuộc địa hình, cũng không rõ bảo vệ và carnera giám sát nằm ở vị trí nào. Một tên tội phạm bình thường sẽ không lựa chọn nơi xa lạ để gây án, hơn nữa còn là trong đợt hoạt động tập thể của công ty.”
“Bingo! Dưới tiền đề này, chúng ta có thể bắt đầu suy luận.” Bạc Cận Ngôn cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay cô. “Em hãy viết câu hỏi thứ hai. Có mấy người vào phòng của Vương Uyển Vi?”
Lúc nói câu này, Bạc Cận Ngôn ngồi kề vai Giản Dao ở trên giường, tờ giấy đặt trên đầu gối cô. Cô có thể ngửi thấy mùi hương trong lành thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể anh. Tuy nhiên, điều thu hút Giản Dao hơn cả là những câu hỏi anh đưa ra. Trong cô trào dâng niềm hưng phấn, bởi vì anh đang dẫn dắt cô bước vào một thế giới khác. Giống như anh nói, thế giới đó là một bữa tiệc của trình độ tư duy cao nhất, là thế giới dùng việc “cứu bao nhiêu sinh mạng con người” để đánh giá tính chân thực của giá trị sinh mệnh.
“Một người.” Giản Dao đáp. “Vương Uyển Vi có thân hình nhỏ bé, yếu ớt. Nếu là hai người thì dù là Giám đốc Lâm và Thẩm Đan Vi đi chăng nữa cũng có thể dễ dàng khống chế cô ta. Như vậy sẽ không xuất hiện tình huống cô ta chạy trốn khỏi phòng, hơn nữa còn chạy qua không ít nơi. Cũng không thể có trường hợp hung thủ dẫn Vương Uyển Vi đi dạo quanh những nơi đó trong đêm mưa to gió lớn.”
Bạc Cận Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt, Giản Dao thấp thỏm: “Không đúng sao?”
“Đúng.” Bạc Cận Ngôn đáp. “Về điểm này chắc em có chung cảm nhận, vì dẫu sao em cũng gầy gò như cô ta.”
Giản Dao nói: “… Tiếp tục.” Bạc Cận Ngôn suốt ngày chê cô gầy. Thật ra thân hình của cô thuộc loại bình thường. Chỉ là đứng bên cạnh chiều cao 1m85 của anh thì 1m63 liệu có to lớn nổi không?
“Vương Uyển Vi chạy ra khỏi nhà từ cửa nào? Cửa trước hay cửa sau?” Bạc Cận Ngôn hỏi tiếp.
Giản Dao đột nhiên cảm thấy có áp lực. Vấn đề này phán đoán kiểu gì?
Giản Dao đang suy tư, Bạc Cận Ngôn bỗng lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “Dừng lại. Đã hết mười giây. Em đã bị out khỏi câu hỏi này.”
Giản Dao không bận tâm, nhìn anh chăm chú. “Cửa nào cơ?”
“Cửa sau.” Bạc Cận Ngôn trả lời. “Nếu là cửa trước, nhà của Mạch Thần ở gần nhất.”
Giản Dao bừng tỉnh. Theo sơ đồ các ngôi nhà trong khu nghỉ mát, nhà của Vương Uyển Vi, Châu Tần và Bùi Trạch nằm ở giữa, nhà của Mạch Thần nằm bên trái, nhà của Lâm Vũ Huyên bên phải. Nếu Vương Uyển Vi đi ra từ cửa trước, cô ta sẽ ở gần nhà Mạch Thần nhất.
“Trong phòng, người Vương Uyển Vi tin tưởng nhất chắc chắn là Mạch Thần.” Giản Dao nói. “Vậy thì nhất định cô ta sẽ cầu cứu Mạch Thần. Nếu đi tìm Mạch Thần, cô ta sẽ để lại dấu vết trên lối này, chứ không phải ở khu vực ngôi nhà của lão Châu và Lâm Vũ Huyên.”
Sau khi làm rõ những điểm trên, Giản Dao dần phác họa đường nét cơ bản về hiện trường vụ án. Tối hôm xảy ra vụ án, người khống chế Vương Uyển Vi đến phòng cô ta.
Hai người vì nguyên nhân nào đó mà phát sinh xung đột. Nhiều khả năng Vương Uyển Vi có ý định làm lại cuộc đời, không chịu sự thao túng của hắn. Người đó tức giận nảy sinh động cơ giết người. Do hắn chặn ở cửa trước nên Vương Uyển Vi chỉ còn cách trốn thoát từ cửa ra sân sau.
“Câu hỏi thứ tư: sau khi ra khỏi cửa, tại sao Vương Uyển Vi lại chạy ngược lên trên chứ không phải xuống dưới?”
Giản Dao nhớ lại sơ đồ các ngôi nhà. Ở bên dưới có một trạm gác của bảo vệ khu nghỉ mát nhưng cách mấy trăm mét. Cô buột miệng: “Cầu cứu. Vương Uyển Vi muốn cầu cứu các đồng nghiệp, bởi vì bọn họ ở ngay gần đó.”
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô. Anh còn chưa lên tiếng, Giản Dao đã nói: “Cảm ơn.” Thực ra ý của cô là: anh khỏi cần khen.
Bạc Cận Ngôn hỏi tiếp: “Người đầu tiên Vương Uyển Vi cầu cứu là ai?”
Giản Dao nhớ lại, cửa trước nhà Châu Tần đối diện sân sau nhà Vương Uyển Vi. Nhưng tại sao hoa tai của Vương Uyển Vi lại được phát giác ở sân sau nhà anh ta?
Thế là cô bị “out” một lần nữa.
Bạc Cận Ngôn bất chợt giơ tay, vỗ lên đỉnh đầu Giản Dao. Anh có thân hình cao lớn, ngồi bên cạnh cô nên động tác này tự nhiên như thuận tay.
“Em còn nhớ biểu cảm của Châu Tần không?” Anh cất giọng nhàn nhạt.
Giản Dao sờ đỉnh đầu, liếc nhìn anh. “Hình ảnh giơ tay ôm mặt?”
“Đó là biểu cảm của sự hổ thẹn.” Bạc Cận Ngôn nói. “Sau khi nghe chúng ta nhắc đến vụ Vương Uyển Vi chạy ra khỏi nhà, anh ta không biểu lộ sự căng thẳng hay kinh ngạc, cũng không sợ hãi, mà có phản ứng cắn rứt lương tâm điển hình.”
Dao giật mình, đúng là Châu Tần có phản ứng đó.
“Tại sao anh ta lại thấy hổ thẹn?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
“Bởi vì thấy chết mà không cứu.”
“Đây là cách giải thích hợp lý nhất.”
Hai giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ dần nhưng sắc đêm vẫn phiêu diêu, tĩnh mịch.
Giản Dao trầm tư một lát rồi lên tiếng: “Nếu Châu Tần không phải là hung thủ, trong cuộc sống anh ta là người lương thiện, tại sao tối hôm đó anh ta lại từ chối giúp đỡ Vương Uyển Vi?”
Bạc Cận Ngôn chống hai tay xuống giường, điềm nhiên trả lời: “Em là thần tiên hay sao mà muốn làm rõ tất cả động cơ và nguyên nhân tồn tại trong quá trình phá án? Trước mắt, em chỉ cần quan tâm đến sự thật, chứng cứ và logic. Còn những chuyện khác, khi nào phá án xong xuôi, chúng ta sẽ tính.”
Giản Dao ngẫm nghĩ, gật đầu. “Anh nói có lý.” Rất nhiều vụ thảm án mà cho tới mãi sau này dư luận mới biết hoặc vĩnh viễn không biết nguyên nhân ẩn giấu đằng sau, bởi vì thứ khó đoán nhất chính là lòng người.
“Cửa trước nhà Châu Tần gần cửa sau nhà Vương Uyển Vi nhất, do đó chắc chắn cô ta sẽ tới gõ cửa nhà anh ta. Câu hỏi thứ bảy: Châu Tần có cho Vương Uyển Vi vào nhà không?”
Giản Dao ngẫm nghĩ, trả lời: “Chắc là không cho vào nhà. Chẳng phải Châu Tần không định cứu Vương Uyển Vi hay sao?”
Nơi đáy mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười nhàn nhạt “Được rồi, nếu là em, trong đêm mưa gió, có thể do đối phương ngủ say nên không mở cửa, em sẽ làm thế nào? Em tiếp tục đi vòng ra cửa sau gõ cửa hay đi cầu cứu người khác?”
Giản Dao đáp: “Tất nhiên là đi tìm người khác. Cửa trước không gọi được, cửa sau càng cách phòng ngủ xa hơn, lẽ nào có thể đánh thức người trong nhà? Chi bằng bỏ cuộc, đi tìm cơ hội khác.”
“Vậy tại sao chiếc hoa tai của Vương Uyển Vi lại rơi ở sân sau căn nhà của Châu Tần?” Giọng điệu của Bạc Cận Ngôn sắc bén bức người. “Nơi đó không có dấu vết của sự ẩu đả, chỗ rơi hoa tai nằm hẳn trong sân sau, cách hàng rào một đoạn. Điều đó chứng tỏ, Vương Uyển Vi từng xuất hiện trong sân sau, chứ không phải cô ta đứng ngoài hàng rào, không cẩn thận để rơi hoa tai xuống sân.”
Giản Dao chau mày suy nghĩ. Đúng vậy, đáng lý ra Vương Uyển Vi nên tiếp tục cầu cứu Bùi – Tiền hoặc Lâm – Thẩm, tại sao cô ta lại đi vào sân sau nhà Châu Tần?
“Out!” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao, lại một lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Giản Giao ngước nhìn anh. Tự nhiên cô có cảm giác như Bạc Cận Ngôn đang hưởng thụ quá trình thốt ra bởi ánh mắt anh sáng lấp lánh.
“Em xin kính cẩn lắng nghe.” Giản Dao mỉm cười.
Bạc Cận Ngôn quả nhiên càng vui vẻ. Anh cầm cốc trà ở bên cạnh, nhấp một ngụm, từ tốn lên tiếng: “Chỉ có hai khả năng: Vương Uyển Vi tự đi vào sân sau nhà Châu Tần hoặc hung thủ đưa cô ta vào. Hung thủ đưa cô ta vào trong đó làm gì? Để chơi à? Hung thủ hiển nhiên không phải là tên ngốc vô vị như vậy.”
“Thế thì cô ta tự đi vào?” Giản Dao tiếp lời.
Bạc Cận Ngôn gật đầu. “Việc Vương Uyển Vi xuất hiện ở sân sau do hai khả năng. Thứ nhất, cô ta từ bên ngoài vào trong. Thứ hai, cô ta từ cửa sau nhà Châu Tần chạy ra sân. Vương Uyển Vi chắc cũng không ngốc nghếch. Đằng sau có người truy đuổi, cô ta lại chạy vào một không gian tương đối khép kín thì khác nào rơi vào hang cọp? Do đó khả năng thứ nhất không đúng.”
Giản Dao giật mình kinh ngạc. “Vậy thì là khả năng thứ hai… Vương Uyển Vi từ nhà ở của Châu Tần đi ra?”
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn hơi tối lại, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt. “Không sai, chỉ có một khả năng là Vương Uyển Vi từ nhà ở của Châu Tần đi ra ngoài. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng suy luận ra tất cả. Sau khi chạy khỏi cửa sau nhà mình, Vương Uyển Vi đến gõ cửa nhà Châu Tần. Châu Tần không rõ tình hình nên để Vương Uyển Vi vào nhà. Nhưng hung thủ nhanh chóng chạy tới nơi. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Châu Tần quyết định khoanh tay đứng nhìn trong khi nạn nhân đáng thương của chúng ta trốn trong nhà. Cũng có thể do nghe thấy tiếng động của hung thủ, cô ta từ cửa sau chạy ra ngoài, không cẩn thận làm rơi hoa tai ở sân sau nhà Châu Tần.”
Giản Dao bị chấn động mạnh, làn sương mù trước đó đang được Bạc Cận Ngôn bóc từng lớp một. Đây mới thật sự là dựng lại nguyên vẹn vụ án. Chỉ có rất ít chứng cứ, vậy mà Bạc Cận Ngôn cứ như tận mắt chứng kiến cả quá trình xảy ra vụ án.
“Ok.” Anh nở nụ cười thoải mái, quay đầu nhìn Giản Dao. “Sau khi rời khỏi nhà Châu Tần, Vương Uyển Vi chạy về hướng nào?”
Giản Dao trả lời: “Chạy về phía… ngôi nhà của Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi.” Bởi vì nơi đó có dấu vết của Vương Uyển Vi.
“Cô ta chạy đến đó làm gì?”
“… Cầu cứu?” Chỉ có thể là cầu cứu, nếu không, Vương Uyển Vi chạy qua bên đó làm gì?
“Thế thì hung thủ là…” Bạc Cận Ngôn nói chậm rãi.
Giản Dao cảm thấy không thể tin nổi. Chỉ có suy luận như vậy mà đã tìm ra kết quả?
Không phải Mạch Thần, không phải Châu Tần, cũng không phải là Lâm Vũ Huyên hay Thẩm Đan Vi, chỉ còn lại…
“Nếu Vương Uyển Vi cầu cứu hai người phụ nữ, vậy tại sao tóc của cô ta lại xuất hiện ở cửa trước và sân sau nhà bọn họ?” Giản Dao hỏi.
Bạc Ngôn Ngôn đáp: “Sân sau có rất nhiều sợi tóc.. Bình thường, một người không thể tự nhiên rụng nhiều tóc như vậy. Do đó, gần như chúng ta có thể khẳng định Vương Uyển Vi bị hung thủ bắt được ở sân sau. Chỉ riêng điều này cũng chứng tỏ trước đó cô ta vẫn tự do hành động. Cô ta chạy về phương hướng này chắc chắn để cầu cứu. Có lẽ cũng giống như Châu Tần, Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi mở cửa nhưng lại dung túng hung thủ, khiến Vương Uyển Vi phải chạy ra cửa sau. Hoặc bọn họ không hề mở cửa, ép Vương Uyển Vi buộc phải chạy tiếp và đến đường cùng.”
Giản Dao cắn môi.
Trong đêm tối mưa gió, cô gái nhỏ yếu ớt Vương Uyển Vi sau khi bị hung thủ khống chế nửa năm, cầu cứu các đồng nghiệp nhưng đều bị cự tuyệt. Cuối cùng, cô chỉ còn con đường chết.
“Tại sao?” Giản Dao khó nhọc lên tiếng. “Mưu sát là tội rất nặng. Một người biết nhưng không báo cảnh sát, có thể có nguyên nhân. Tại sao bọn họ đều làm vậy? Việc này không phải quá trùng hợp đấy chứ?”
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô. “Cuối cùng em cũng hỏi một vấn đề hay.”
Anh rút một tập tài liệu từ túi hồ sơ, đưa cho Giản Dao. “Tôi từng nói, điều tra vụ án cần đi đường tắt. Ngoài tóc của Bùi Trạch, tôi còn nhờ người của Doãn Tư Kỳ lượm tóc của tất cả mọi nguời ở văn phòng. Kết quả thật đáng ngạc nhiên.”
Giản Dao nhanh chóng mở ra xem. Cô sững sờ khi đọc đến cột kết quả xét nghiệm sử dụng ma túy. Trừ Mạch Thần, tất cả đều là dương tính.
Giọng Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao: “Từ một số điểm đáng ngờ nhỏ nhặt, chúng ta có thể suy ra cả quá trình. Lâm Vũ Huyên là giám đốc, vậy mà tối hôm đó cô ta cho biết cần làm thêm nên ở cùng phòng với Thẩm Đan Vỉ. Nhiều khả năng bọn họ cùng nhau chơi ma túy. Sau khi bày tỏ tình cảm với Vương Uyển Vi, Mạch Thần liền rơi vào trạng thái “mệt mỏi” và đi ngủ ngay. Điều này không hợp lý. Cậu ta nói cậu ta đi tắm, sau đó uống cốc nước trong phòng. Liệu có phải người nào đó bỏ thuốc ngủ vào cốc nước? Dù sao khi cả đám người cùng “cắn” thuốc người trong sạch như Mạch Thần rất chướng mắt, tốt nhất là để cậu ta ngủ say như chết. Bùi Trạch và Tiền Dục Văn dính đến ma túy và sex. Có lẽ trước khi đi tìm Vương Uyển Vi, Bùi Trạch đã rất “high” rồi.”
“Tại sao người đi tìm Vương Uyển Vi là Bùi Trạch, chứ không phải Tiền Dục Văn?” Giản Dao thắc mắc. Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy người đó chính là Bùi Trạch. Người đàn ông này đẹp trai, phong lưu nhưng thực ra hiểm độc như loài rắn rết.
“Điều này cũng dễ hiểu thôi. Trong cặp Bùi Trạch và Tiền Dục Văn, Bùi Trạch mới là người nắm quyền chủ đạo. Hơn nữa, từ nhật ký của Vương Uyển Vi, có thể thấy cô ta bị người khác mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối. Độ tuổi, ngoại hình và giới tính của Bùi Trạch đều phù hợp với điều kiện này. Do đó, nhất định anh ta là kẻ chủ mưu. Ngoài ra, quan hệ giữa Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên cũng không phải bình thường. Từ biểu hiện kinh ngạc của Lâm Vũ Huyên trong buổi tốỉ hôm nay có thể suy đoán cô ta không biết sự thật Bùi Trạch là người lưỡng tính. Theo thông tin từ Doãn Tư Kỳ, Lâm Vũ Huyên không hề có vết nhơ trong công việc, như vậy chỉ có khả năng từ cuộc sống. Nhật ký của Vương Uyển Vi phản ánh đắc tội với Lâm Vũ Huyên, không biết chừng cô ta tình cờ bắt gặp Lâm Vũ Huyên và Bùi Trạch ở bên nhau. Chỉ có điều, cô gái ngốc nghếch không nhận thức được điều đó. Suy luận này cũng giải thích tại sao Lâm Vũ Huyên lại trở thành tòng phạm của Bùi Trạch. Về phần Thẩm Đan Vi và Châu Tần. Nếu Vương Uyển Vi không chết, vụ cả phòng hút ma túy sẽ bị lôi ra ánh sáng. Bọn họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn.”
Bạc Cận Ngôn nói rất nhanh, như một dòng nước tuôn trào. Sau đó, anh giật giấy bút khỏi tay Giản Dao, ném xuống giường rồi tựa người vào thành giường, để hai tay ra sau gáy. “Cô trợ lý nghiệp dư, kết luận cuối cùng của chúng ta là?”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Dao đổ chuông. Cô bắt máy, là cảnh sát Hoàng gọi tới: “Trợ lý Giản, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đã thành thật khai báo, Lâm Vũ Huyên cũng sắp bị “đánh gục”. Lời khai của bọn họ giống nhau…”
“Hung thủ là Bùi Trạch.” Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói của anh trầm thấp, du dương như tiếng đàn. “Ngoài Mạch Thần, những người khác đều là tòng phạm.”
“Hung thủ là Bùi Trạch. Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đều là tòng phạm.” Cảnh sát Hoàng ở đầu kia điện thoại đồng thời lên tiếng.
Chương 30
Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.
Anh vẫn ngồi trên giường, mười đầu ngón tay đan vào nhau, bộ dạng rất điềm nhiên, thoải mái, ánh mắt vụt qua ý cười. Vẻ đắc ý của anh trông rất…
Tuy nhiên, Giản Dao vẫn cất giọng hết sức thành tâm, thành ý: “Anh lợi hại thật đấy.”
Đâu chỉ đơn giản là lợi hại, mà quả thực vô cùng xuất sắc và ngoạn mục. Đáp lại lời tán thưởng của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn thản nhiên nằm xuống giường, đeo cái chụp mắt, tiếp tục đi ngủ, cứ như việc phá án vừa rồi chỉ là chuyện không đáng kể.
Được thôi, có lẽ đối với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ. Anh cũng cho biết, vụ án này là bài tập logic, không hề động đến sở trường tâm lý tội phạm và đối tượng tội phạm tàn bạo của anh.
Giản Dao lên tiếng: “Anh đừng ngủ nữa, cảnh sát Hoàng bảo chúng ta qua bên đó, theo dõi quá trình thẩm vấn.”
“Tôi không đi.” Bạc Cận Ngôn trả lời dứt khoát “Công việc của tôi đã hoàn thành, còn lại là công việc của em và bọn họ.”
Bạc Cận Ngôn không chịu đi, Giản Dao đành một mình đến khu vực được cảnh sát tạm thời trưng dụng làm phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn cũng nằm trong trung tâm hội nghị, ở rất gần chỗ cô. Giản Dao và cảnh sát Hoàng vào một căn phòng giám sát. Bên trong có hai người cảnh sát mặc thường phục đang dán mắt vào màn hình.
Giản Dao ngồi xuống trước màn hình, quan sát từng gương mặt quen thuộc.
Lâm Vũ Huyên, Châu Tần, Thẩm Đan Vi, Tiền Dục Văn, Bùi Trạch. Bọn họ được sắp xếp vào những căn phòng riêng rẽ. Cảnh sát đang lấy lời khai. Ai nấy đều suy sụp tinh thần. Chỉ duy nhất Bùi Trạch vẫn tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt như không hề bận tâm.
Giản Dao nhớ lại những lần tiếp xúc với anh ta, chỉ thấy phản cảm, cô đột nhiên rùng mình.
Khi cảnh sát đưa bản ghi chép lời khai của những người khác đến trước mặt Bùi Trạch, biểu cảm trên gương mặt anh ta không còn thản nhiên và kiêu ngạo mà lộ vẻ hung dữ và khốn quẫn. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Anh nói hay không đều không thể thay đổi sự thật anh là hung thủ giết người.” Nhân viên cảnh sát lên tiếng. Bùi Trạch im lặng trong giây lát rồi hỏi người cảnh sát: “Tội giết người thì bị xử như thế nào?”
Nhân viên cảnh sát trả lời: “Hình phạt cụ thể phải đợi phán quyết của tòa án. Bây giờ đối với anh, thành thật sẽ được hưởng khoan hồng, quanh co sẽ bị xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.”
“Ừm…”
Sự việc bắt đầu từ khi nào?
Phòng Khách hàng lớn số 3 vốn là một bãi đầm lầy trong sương mù dày đặc. Vương Uyển Vi chỉ là ngọn cỏ yếu ớt mới sinh trưởng bên bờ đầm lầy. Hai bên vốn không đụng chạm. Mỗi thế giới đều có quy luật của mình, thế giới trầm luân cũng vậy. Bọn họ chỉ vì mục đích thỏa mãn dục vọng, không thiếu tiền, bọn họ cũng rất thận trọng và lặng lẽ. Những thanh niên trẻ tuổi như Mạch Thần hay Vương Uyển Vi và bọn họ “nước sông không phạm nước giếng”.
Cho đến một buổi tối, Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên mặc sức buông thả bản thân trong phòng hội nghị.
“Có quan hệ gì chứ? Chẳng ai vào nơi này.” Bùi Trạch nói. “Chị Huyên, tôi muốn “yêu” chị ngay tại nơi chị vẫn thường giáo huấn chúng tôi.”
Nữ cường nhân dù sáng suốt lão luyện đến mấy xét cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ. Chồng Lâm Vũ Huyên là giáo sư của Học viện Âm nhạc. Anh ta yêu cô học trò kém anh ta mười mấy tuổi. Người thứ ba đã hủy hoại cuộc hôn nhân của Lâm Vũ Huyên. Người chồng thậm chí không cần đứa con trong bụng mà cô ta rất vất vả mới có được ở tuổi ba mươi tư, bởi vì có người phụ nữ càng trẻ trung, tươi mát hơn chịu sinh con cho anh ta. Lâm Vũ Huyên quyết định phá thai. Kể từ lúc đó, cuộc đời cô ta dường như rơi vào tăm tối.
Một hôm Lâm Vũ Huyên cùng Bùi Trạch làm thêm, cùng ăn cơm và uống chút rượu. Cô ta bắt gặp ánh mắt dâng trào dục vọng của người đàn ông trẻ tuổi. Thật ra Lâm Vũ Huyên biết rõ, người đàn ông khôn ngoan này muốn lấy lòng cô ta, chắc chắn động cơ không đơn giản. Nhưng lý trí không thắng nổi khao khát buông thả trong nội tâm, không thắng nổi tín ngưỡng đã sụp đổ từ lâu. Cuối cùng, cơ thể trẻ trung, cường tráng của Bùi Trạch đã tưới mát lên cơ thể và sinh mệnh đã khô cằn biết bao ngày của Lâm Vũ Huyên. Hơn nữa… chắc Bùi Trạch cũng thích cô ta. Nếu không, công ty có nhiều nhân viên nữ như vậy, sao anh ta chỉ tìm đến cô ta?
Bản thân Lâm Vũ Huyên cũng không biết mình yêu Bùi Trạch từ lúc nào. Tất cả đều xuất phát từ dục vọng nên ban đầu cô ta coi đó là một cuộc giao dịch. Cô ta nhiều lần lợi dụng quyền lực trong tay để tạo điều kiện thuận lợi cho Bùi Trạch trong công việc. Còn anh ta luôn mỉm cười, thản nhiên đón nhận. Nhưng khi Bùi Trạch muốn rút lui, Lâm Vũ Huyên lại không thể rời xa anh ta. Biết bao đêm cô độc một mình, bị người đời cười chê: “Sự nghiệp thành công thì làm sao chứ? Cuộc đời vẫn thất bại như vậy”, bảo cô ta làm thế nào quay về cuộc sống một thân một mình như trước kia?
Hơn nữa, Lâm Vũ Huyên muốn giữ Bùi Trạch không phải là quá khó, một khi anh ta vẫn muốn làm việc ở công ty này. Do đó, hai người vẫn tiếp tục mối quan hệ. Về chuyện Bùi Trạch la cà ở quán bar, bồ bịch với những người phụ nữ khác, Lâm Vũ Huyên mắt nhắm mắt mở cho qua. Bùi Trạch dần dần dụ dỗ cô ta sử dụng ma túy. Cô ta hút cần sa, liều lượng không lớn, đủ để tạo cảm giác ngọt ngào và đau khổ. Trong hai người, không biết ai cưỡng ép ai, ai khống chế ai. Có lẽ là Bùi Trạch khống chế cô ta?
Tối hôm đó, bọn họ đang làm tình say sưa trong phòng hội nghị thì đột nhiên có người đẩy cửa đi vào. Bọn họ thậm chí nghe thấy tiếng hít thở sâu của người đó. Đối phương hoảng hốt, lui ra ngoài ngay lập tức.
Bùi Trạch kéo khóa quần, nhìn qua khe cửa. “Là Vương Uyển Vi. Mẹ kiếp, khóa phòng bị hỏng, vừa rồi tôi không để ý.”
Khoảng thời gian sau đó, Lâm Vũ Huyên cảm thấy rất bất an. Mặc dù Bùi Trạch an ủi Lâm Vũ Huyên, thái độ lạc quan, Vương Uyển Vi không hề tỏ ra bất thường nhưng vẫn không thể xua tan bóng đen trong lòng cô ta, như thể sự đột nhập của Vương Uyển Vi khiến Lâm Vũ Huyên không còn sáng chói trong con mắt mọi người, sự nhơ nhớp, trụy lạc bị vạch trần khiến cô ta không còn chốn dung thân. Cô ta biết mình hơi biến thái nên mới hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô gái nhỏ hiền lành. Nhưng tại sao mỗi lần bắt gặp vẻ mặt ủ rũ, buồn rầu của Vương Uyển Vi, cô ta lại cảm thấy sảng khoái? Có lẽ cô ta cảm thấy sung sướng vì với những cô gái trẻ trung tựa đóa hoa như thế kia, không phải mọi việc đều như ý nguyện.
“Bởi vì nguyên nhân này, anh và Lâm Vũ Huyên làm cho Vương Uyển Vi dính vào ma túy? Hai người muốn trả thù cô ấy hay định lôi kéo cô ấy nhập bọn?” Cảnh sát hỏi Bùi Trạch.
Bùi Trach cười. “Ban đầu do Lâm Vũ Huyên bảo tôi đi thăm dò Vương Uyển Vi.”
Thăm dò Vương Uyển Vi xem cô chứng kiến cảnh tượng ngày hôm đó đến mức nào. BùiTrạch chủ động tiếp xúc với Vương Uyển Vi đúng lúc cô gặp trắc trở trong công việc, tinh thần sa sút nhất. Nam nữ thanh niên trẻ tuổi vốn dễ nói chuyện. Bùi Trạch cảm thấy cô gái này giống con thỏ trắng dè dặt, thận trọng. Cô hiền lành, dịu dàng, thanh tú như một con búp bê, khơi gợi được ham muốn chinh phục của người đàn ông. Mà bản tính Bùi Trạch lại thích chinh phục đàn bà, bất kể là loại phụ nữ nào. Thế là một đêm uống rượu say, có nửa ỡm ờ, nửa từ chối có mê hoặc, có thừa dịp lấn tới.
Ngay trong lần đầu tiên, Bùi Trạch gọi cả Tiền Dục Văn cùng tham gia. Sau đó, Vương Uyển Vi sống chết phản kháng, nhưng cuối cùng cô cũng không thể chiến thắng sự nhục nhã và hèn nhát trong nội tâm.
Khoảng thời gian tiếp theo, ba người thường chơi cùng nhau. Vương Uyển Vi chỉ biết hai người đàn ông hung hãn, mạnh mẽ, chứ không biết những người khác trong phòng cũng dính đến ma túy. Vì vậy, buổi tối trước khi qua đời, cô mới cầu cứu bọn họ. Làm sao cô biết được, chính sự bàng quan của các đồng nghiệp sáng tối gặp mặt đã đẩy cô vào chỗ chết?
Lâm Vũ Huyên lờ mờ nhận ra Bùi Trạch động đến Vương Uyển Vi, nhưng một điều kỳ lạ là cô ta dung túng chứ không can thiệp.
“Sao Thẩm Đan Vi lại dính vào ma túy?” Nhân viên cảnh sát hỏi. Ai cũng có ý nghĩ, liệu Thẩm Đan Vi có phải là một Vương Uyển Vi khác?
“Chị ta?” Bùi Trạch phì cười. Giậu đổ bìm leo, một khi bọn họ đi khai ra anh ta, cũng đừng trách anh ta bất nghĩa. Bùi Trạch lên tiếng: “Trong phòng Khách hàng lớn số 3, người hút ma túy sớm nhất là Thẩm Đan Vi. Chị ta dính đến ma túy từ thời đại học, do yêu một người nước ngoài nên mới hư hỏng. Sau đó, người đàn ông về nước vì anh ta đã có vợ từ lâu.”
Thẩm Đan Vi là hoa khôi đồng thời là cử nhân tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại học Ngoại ngữ. Giấc mơ lấy người nước ngoài nhiều tiền không thành, cũng không thể cai được ma túy, thế là cô ta tiếp tục chơi bời ở quán bar đêm đêm hoan lạc. Một lần, Thẩm Đan Vi tình cờ gặp Bùi Trạch tại một phòng VIP tụ tập những người “cắn thuốc”. Hai người gật đầu, mỉm cười, trong lòng biết rõ đối phương.
“Buổi tối hôm đó, Thẩm Đan Vi cũng tham gia xử lý thi thể của Vương Uyển Vi, xóa dấu vết ở hiện trường.” Bùi Trạch nói. “Người nào cũng có phần, coi như là tòng phạm phải không?”
Đúng như Bạc Cận Ngôn suy đoán, sau khi Mạch Thần đến tỏ tình, Bùi Trạch vừa vặn đi tìm Vương Uyển Vi. Nhưng lần này, Vương Uyển Vi sống chết không nghe lời. Cô khăng khăng, nếu anh ta cưỡng ép cô, cô sẽ đi báo cảnh sát. Bùi Trạch vừa chơi thuốc nên mới đi tìm Vương Uyển Vị, bởi vì lúc này là lúc anh ta “high” nhất. Vương Uyển Vi không chịu khiến anh ta nổi cơn điên, cuối cùng ra tay giết người.
“Có phải chính anh cung cấp ma túy cho Tiền Dục Văn?” Cảnh sát hỏi tiếp.
Bùi Trạch cười nhạt. “Anh ta chủ động tìm tôi. Anh tưởng tôi ăn no rửng mỡ mà động đến gay?”
Có lẽ trong đám người đó, lý do dính đến ma túy của Tiền Dục Văn là buồn cười nhất. Anh ta hút ma túy chỉ vì cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt, vô vị. Anh ta từ nông thôn ra thành phố, diện mạo bình thường, tính cách bình thường. Nhờ sự nỗ lực, anh ta mới đạt được chức vị và mức lương như ngày hôm nay. Anh ta từng có bạn gái nhưng bị bỏ rơi. Đối phương chê anh ta không có nhà. Cũng phải, mức lương một năm của Tiền Dục Văn hơn bốn trăm ngàn, sau khi nộp thuế và tiêu xài, anh ta chỉ tích cóp nhiều nhất hơn một trăm ngàn mỗi năm. Làm việc mấy năm cũng không lo đủ khoản thanh toán đầu tiên nếu mua nhà.
Sau khi bị “đá”, Tiền Dục Văn không đau khổ, anh ta đi chỉ cảm thấy vô vị. Anh ta chịu khó chịu khổ học tập nhiều năm, trong con mắt bố mẹ nông dân, anh ta cũng được coi là có thành tựu. Anh ta đạt được mọi thứ nhưng không biết vì điều gì. Trên đời này có bao nhiêu người như Tiển Dục Văn? Nỗ lực phấn đấu bao năm, nhưng khi đứng trong văn phòng của tòa nhà cao ốc, ngoảnh đẩu nhìn lại, bỗng không biết mình đang ở chốn nào, giấc mơ ở tận nơi đâu.
Một lần cùng mấy khách hàng đi quán bar uống rượu, bọn họ chơi ma túy, Tiền Dục Văn cũng học theo. Tuy anh ta hiền như khúc gỗ nhưng tương đối nhạy bén. Anh ta nhanh chóng nhập hội với Bùi Trạch bởi anh ta biết bọn họ là đồng loại.
Về vụ đồng tính, cũng là sau khi nghiện ma túy, Tiền Dục Văn mới dần phát giác anh ta có khuynh hướng giới tính này. Anh ta rất yêu Bùi Trạch. Tuy nhiên, hai người còn có những bạn tình khác. Cuộc đời ngắn ngủi nên phải tranh thủ hưởng lạc, Tiền Dục Văn ở độ tuổi tam thập nhi lập, cuối cùng buông thả bản thân ở các hộp đêm.
Tất cả những chuyện này đều được giữ kín. Bọn họ không phải kẻ ngốc nghếch. Ai muốn vì dính dáng đến ma túy mà đánh mất công việc, hủy hoại tiền đồ và cuộc đời mình? Có lẽ bọn họ đã ở trên con đường tự hủy diệt nhưng quá trình rất chậm chạp, đến mức bọn họ cho rằng một ngày nào đó có thể quay đầu. Bản thân bọn họ cũng không hoàn toàn biết rõ nội tình. Bùi Trạch biết bí mật của cả bọn. Tiền Dục Văn cả ngày đi theo anh ta nên cũng nắm rõ. Những người khác đều không biết Lâm Vũ Huyên cũng dính đến ma túy. Thẩm Đan Vi thường đi đi về về một mình. Cô ta ít nhiều cũng đoán ra nhưng không quan tâm. Về chuyện Vương Uyển Vi bị Bùi Trạch khống chế người trong phòng càng không hay biết. Mạch Thần còn trẻ tuổi mới ra ngoài đời, thật thà, an phận làm việc nên không tạo ra sự uy hiếp. Ai nấy đều là tiền bối của anh ta, anh ta đối xử hòa nhã với mọi người.
“Tại sao Châu Tần lại dính đến ma túy?” Cảnh sát hỏi. “Anh ta cũng giống Tiền Dục Văn?”
Bùi Trạch cười. “Anh ta không liên quan đến tôi.”
Châu Tần mất người bạn đời vào năm hơn ba mươi tuổi. Anh ta và bà xã là bạn học thời đại học, sau đó vì hiểu nhầm nên chia tay. Nhiều năm sau, trong lòng họ vẫn nhớ đến đối phương. Cuối cùng, hai người quay về với nhau, Châu Tần trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên cõi đời này, cho đến khi người vợ qua đời vì tai nạn xe cộ. Họ có một đứa con trai. Mỗi lần ngắm con trai, Châu Tần càng nhớ đến người vợ đã khuất. Khoảng thời gian đó, anh ta sa sút tinh thần nghiêm trọng, thậm chí suýt nữa xảy ra sai sót, đánh mất công việc. Ma túy khiến anh ta có được cuộc đời mới. Lỗ hổng lớn trong lòng tựa hồ cũng được lấp đầy. Châu Tần biết anh đã lầm đường lỡ bước, nhưng người vợ của anh ta không còn, sử dụng ma túy thì sao chứ? Anh ta chỉ cần vượt qua giai đoạn đau khổ này. Thực tế, Châu Tần cũng đang cai nghiện nhưng chưa thành công.
Đúng lúc này xảy ra sự kiện ở khu nghỉ mát.
Bùi Trạch biết rõ bí mật của mỗi người nên không cho bọn họ ở ngoài cuộc. Bọn họ đều biết, một khi hung án bị phát giác, tất cả sẽ bị đưa về cục cảnh sát điều tra. Như vậy, sự nhơ nhớp, bẩn thỉu của bọn họ sẽ bị vạch trần. Bọn họ sẽ mất công việc, chẳng còn gì trong tay. Hơn nữa, chẳng phải Vương Uyển Vi cũng có ý định tự tử hay sao? Vì vậy, bọn họ cùng trơ mắt chứng kiến cái chết của Vương Uyển Vi, cùng sắp xếp lại hiện trường sao cho kín kẽ nhất. Đây là bí mật không thể tiết lộ trong lòng mỗi người, nhưng cuối cùng nó cũng bị phơi bày dưới ánh sáng.
“Các anh, các chị đối xử với một cô gái yếu ớt như vậy? Lương tâm của các anh, các chị liệu có yên ổn được không?” Nhân viên cảnh sát hỏi bọn họ.
Tất cả đều trầm mặc.
Giản Dao ở lại một lúc rồi rời đi. Bây giờ là hơn ba giờ đêm. Màn đêm tối đen như dòng mực đậm đặc. Giản Dao đi qua hành lang của trung tâm hội nghị, đứng bên cửa sổ. Thời khắc này, cô bỗng nhớ tới rất nhiểu người. Cô nhớ bố cô, Lý Huân Nhiên, Bạc Cận Ngôn… và nghĩ đến chính mình.
Mỗi bước đi trên đường đời đều chông chênh, đầy cám dỗ, có thể còn đau đớn và bị giày vò. Nhưng đây không phải là lý do để con người trầm luân và buông thả bản thân. Bất cứ lúc nào, chúng ta đều cần giữ vững lập trường, đừng đi ngược lại bản tính thiện lương vốn có của mình.
Khi Giản Dao đẩy cửa phòng đi vào, cô hơi bất ngờ khi thấy Bạc Cận Ngôn vẫn chưa ngủ, anh đang đứng trước chiếc gương lớn cài cúc áo vest, sắc mặt nghiêm trang. Bộ dạng của anh trịnh trọng như sắp đi tham gia một cuộc họp quan trọng.
Giản Dao hồ nghi đi đến bên Bạc Cận Ngôn. “Anh định đi đâu thế?”
Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô, mỉm cười. “Giản Dao, đã đến lúc chúng ta đi làm việc chính của buổi tối hôm nay.”
Giản Dao ngẩn người.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng đi lướt qua cô ra ngoài. Ý cười nơi khóe mắt anh biến mất, để lại vẻ lạnh lùng bức người.
Giản Dao ngồi trong một chiếc xe trong bóng tối. Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh cô, cầm một cái ống nhòm hồng ngoại, quan sát con đường ở bên ngoài. Lúc này mưa đã ngừng rơi, mặt đường trơn ướt trải dài trong đêm tối. Cuối con đường lớn là một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo dẫn tới khu nhà ở của phòng Khách hàng lớn số 3. Nơi đó bây giờ tối om.
Trong xe còn có hai cảnh sát đang điều khiển hệ thống giám sát trước mặt bọn họ. Trên màn hình là hình ảnh ghi lại từ các ngả đường đi vào khu nghỉ mát. Bạc Cận Ngôn đặt ống nhòm xuống. Anh hơi chau mày, không biết đang nghĩ gì. Nghĩ đến một khả năng, Giản Dao vô cùng chấn động. Cuối cùng cô không kìm được, lên tiếng hỏi: “Anh bày ra nhiều trò như vậy, chỉ vì mục đích đợi hắn xuất hiện?”
Hắn chính là người đó.
Bạc Cận Ngôn từ tốn trả lời: “Em cho rằng tại sao tôi đồng ý làm theo yêu cầu ngu xuẩn của Doãn Tư Kỳ, bí mật điều tra vụ án? Hơn nữa, còn chạy đến nơi vô vị này, chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án?”
Giản Dao ngẩn người. Không ngờ Bạc Cận Ngôn nhận lời Doãn Tư Kỳ là vì nguyên nhân sâu xa hơn. Anh đã sớm bố trí nước cờ này. Bí mật điều tra có nghĩa không cho cảnh sát nhúng tay vào, vừa vặn cho tên đó cơ hội một lần nữa đến hiện trường, lưu lại lời nhắn?
Nhưng… “chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án” là sao?
“Chẳng phải anh nói anh thích chứng kiến hung thủ tự chuốc lấy nhục nhã nên mới quyết định tái hiện vụ án?” Giản Dao hỏi.
“Đó là một trong những thú vui của tôi nhưng vẫn không đáng để tôi mất công đi một chuyến.”
Nhớ tới những con số viết bằng máu, tâm trạng của Giản Dao trở nên nặng nề và căng thẳng trong giây lát.
“Sao anh biết hắn nhất định sẽ đến?”
“Tôi biết.” Bạc Cận Ngôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo. “Hắn sẽ vì tôi mà đến nơi này.”