Nguyễn Đình Phùng
Tiếp theo
Hai tháng kế tiếp sau đó, Hoàng gặp Mai mỗi tuần những ngày thứ bảy ra phép và tôi đi theo, lạnh lùng quan sát như nhìn cuộc tình của một cặp nào đó, không phải giữa Mai, người tôi yêu và Hoàng, người bạn thân. Sự bình thản này làm chính tôi cũng phải ngạc nhiên cho chính mình. Sự ngạc nhiên không kéo dài lâu, chỉ là ngọn lửa yếu ớt của những gì còn sót lại từ những giáo điều xa xưa lụn tắt dễ dàng trước bóng tối dầy đặc của sự xấu đêm đen. Tôi nhìn Hoàng và Mai nắm tay nhau, cười nói với nhau, nhìn nhau âu yếm, lòng dửng dưng không một chút xúc động. Điều này cũng dễ hiểu và có gì có thể ảnh hưởng đến tình yêu tuyệt đối của tôi với Mai. Và vì tôi đang dự trù kế hoạch để giết Hoàng!
hành một bản án do chính Hoàng tự nguyện và Mai đã phán xử. Điều cốt yếu là sắp xếp mọi chuyện để cái chết của Hoàng tự nhiên, không ai có thể nghi ngờ được, nhất là Mai. Người cuối cùng trên cõi đời này biết được việc tôi giết Hoàng sẽ là Mai vì tôi có thể thủ tiêu cả nhân loại này để nàng không biết được điều đó!
Kế hoạch của tôi giản dị tuy việc đạt được thành quả tùy thuộc vào vấn đề may rủi. Chẳng qua cũng là số mệnh của Hoàng! Vì lần đầu tiên thực hiện đã thành công ngay. Một hình phạt cho khóa sinh của trường Võ Bị trong khoảng thời gian đó là người bị phạt phải chui vào một bao bố, bọc kín và đẩy cho lăn từ đỉnh đồi xuống cuối đồi. Thường khóa sinh bị phạt chỉ trầy trụa chút đỉnh, khó chịu nhiều vì chóng mặt và sợ mà thôi. Đêm hôm trước ra bãi tập trên đỉnh đồi, tôi sửa soạn để Hoàng sẽ là nạn nhân ngày hôm sau. Nửa đêm hôm đó, tôi lẻn ra dưới chân con dốc, lăn một tảng đá khá lớn chôn dưới dốc và lấy bùn đắp lên trên để ngụy trang. Trở về trại, tôi lén đổ chút cát vào nòng súng M-16 của Hoàng, biết chắc tên thượng sĩ già hắc ám khám súng sáng hôm sau sẽ tìm ra ngay.
Hình phạt cho Hoàng sáng hôm đó là lăn bao bố xuống chân ngọn đồi bãi tập. Sự việc xảy ra như điều tôi dự đoán, Hoàng chết ngay khi đầu đập vào tảng đá dưới chân đồi, ai cũng nghĩ do cơn mưa lớn tối hôm trước làm soi đất lộ ra và cái chết của Hoàng được tất cả mọi người đồng ý là tai nạn. Hình phạt lăn bao bố được bãi bỏ, cuộc điều tra chấm dứt một cách nhanh chóng và trường Võ Bị sau một hai tuần trở lại cuộc sống thường ngày. Không ai có thể nghĩ đến tôi là thủ phạm cả!
Mai khóc hết nước mắt ngày chôn Hoàng, nàng gục đầu vào vai tôi nức nở suốt buổi hôm đó, điều mỉa mai hơn cả là tình yêu của tôi đối với Mai càng mãnh liệt hơn bao giờ, chừng như tội ác là món ăn kích thích và nuôi sống tình yêu của tôi đối với nàng. Tôi ôm nàng trong vòng tay và cảm thấy hơi sợ hãi cảm giác kỳ lạ này. Nhưng cảm giác đó tan biến ngay, tội ác gì? Việc Hoàng chết là việc phải xảy ra. Chỉ có tình yêu của tôi với Mai mới có quyền hiện hữu, mọi sự khác đều vô nghĩa và việc Hoàng sống hay chết tôi có để ý gì!
– Chắc ông tự hỏi tôi có ân hận gì không trong việc tôi giết Hoàng? Câu trả lời là không! Hoàn toàn không! Người ta ân hận khi làm điều gì quấy, biết mình làm quấy và ý thức, chấp nhận điều đó là quấy. Tình yêu của tôi đối với Mai là tình yêu tuyệt đối. Đối với tôi, việc phụng sự tuyệt đối cho tình yêu là việc phải, hợp lý, không có gì quấy cả. Những người hiệp sĩ thập tự quân thời Trung Cổ giết người dã man, tàn bạo cho tuyệt đối tín ngưỡng của họ, có ai bảo họ là quấy đâu lại còn được phong thánh là đằng khác. Tôi có bảo vệ tuyệt đối của tình yêu với Mai, phải giết Hoàng cũng là điều không thể làm khác được.
Chắc ông cho tôi ngụy biện. Trên đời này làm gì có tình yêu nào tuyệt đối như tôn giáo, sẵn sàng giết chóc hay hy sinh tính mạng mình cho điều mình tôn thờ. Có lẽ ông nghĩ thế cũng đúng, cả triệu người, tỷ người trên người trên quả đất này làm gì có tình yêu, họ chỉ có tình dục để sinh con, đẻ cái, truyền giống cho bản năng tự nhiên của con người. Mấy ai đã có tình yêu, cả lịch sử của nhân loại nữa, tình yêu tuyệt đối như tôi đối với Mai có lẽ chỉ có trong truyền thuyết. Tristan và Yseult, Trương Chi Mỵ Nương, còn ai nữa nhỉ? Ông đừng cười, tình yêu của tôi như của họ, chỉ vinh danh trong sự chết. Và sự chết, tình yêu chỉ là hai mặt của một thực thể; đối với tôi, cái chết của Hoàng là một phán quyết của tình yêu, tự nó là tình yêu, được dâng hiến trên bàn thờ của hy sinh cho tất cả, cho tuyệt đối của tình yêu.
Có lẽ loài người, kể cả ông nữa, nhìn vào sẽ nói rằng tôi giết Hoàng chỉ vì ghen. Điều này đúng, áp dụng cho tất cả mọi người chỉ trừ một nhân vật, người đó là tôi. Ghen tuông là cảm xúc, là mù quáng. Tôi không có triệu chứng nào xác định điều đó cả, lòng tôi bình thản, dự trù kế hoạch, sắp đặt chương trình qui mô, không giận không ghét, thực thi những điều tôi phải làm theo phán quyết của tình yêu. Ghen tuông không khi nào là yếu tố trong việc làm của tôi. Ông tin hay không tùy ông nhưng quả thực là như thế!
Mọi sự rồi cũng qua đi và Mai cũng dần dần khuây khỏa được nỗi buồn. Dĩ nhiên tôi ở suốt bên nàng những ngày nghỉ phép và đời tôi lại trở về những ngày vui sướng, hạnh phúc, đưa Mai đi chơi cuốn tuần, như những ngày trước đó khi chưa có Hoàng, chừng như sự xuất hiện của Hoàng không để lại một dấu vết gì, biệt tăm như một viên đá chìm sâu dưới đáy hồ. Và tôi tiếp tục thảnh thơi hưởng thụ những dịu ngọt của tình yêu bên Mai trong suốt một năm còn lại trên trường Võ Bị Đà Lạt. Ai dám nói rằng làm ác không đem lại được điều hay đâu?
Thời gian tôi sắp sửa mãn khóa cũng là lúc đất nước sắp lọt vào tay Cộng Sản. Mùa xuân năm 1975 đó, gia đình Mai dọn về Sài Gòn, trường Võ Bị cũng di tản chiến thuật và tôi mất liên lạc với Mai. Tôi không muốn kể nhiều cho ông nghe về khoảng thời gian này vì dĩ nhiên người nào cũng có những biến động lớn sau ngày 30 tháng Tư đó. Tôi cũng như bao người khác phải đi học tập. Điều làm tôi khổ sở không phải vì sự hành hạ của bọn Cộng Sản mà vì tôi mất liên lạc với Mai. Tôi không hiểu Mai có thoát đi được hay ở lại, nàng còn sống hay chết, hay rơi vào tay bọn cán bộ khốn nạn. Tôi như điên cuồng với những hình ảnh đó nhưng cũng chính nhờ thế tôi giữ gìn mạng sống mình một cách cẩn mật hơn. Trong cảnh lao tù với bọn Cộng Sản, duy trì được đời sống là việc tối thượng và Mai là một ngàn lần lý do để tôi tìm đủ cách để sống, chờ ngày thoát để gặp lại nàng.
Dịp may đến vào khoảng 2 năm sau ngày tôi vào trại học tập. Tôi và một nhóm sĩ quan tổ chức vượt ngục trong một buổi đi rẫy, một số bị bắn chết nhưng tôi và vài người nữa thoát được. Chúng tôi băng rừng, lội suối sau cùng rồi cũng về được Sài Gòn. Việc đầu tiên tôi làm là đi tìm Mai. Mất cả tháng trời dọ hỏi tôi mới biết tin nàng: Mai đang ở Rạch Giá tìm đường vượt biên. Định mệnh có lẽ đã gắn liền đời tôi với Mai vì sau khi trải qua bao khó khăn để xuống được tới Rạch Giá, ngày tôi gặp lại Mai cũng là ngày nàng sắp vượt biên. Mai ôm lấy tôi khóc, báo tin dì Tâm đã chết, nàng hiện giờ hoàn toàn trông nhờ vào Vượng, hôn phu của nàng, cũng là người tổ chức cuộc vượt biên cho cả nhóm.
Mai giới thiệu tôi với Vượng và với hai lượng vàng mang theo, tôi điều đình để được lên ghe và chúng tôi vượt biên ngay đêm hôm đó. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu và không diễn tả được tâm trạng tôi lúc bấy giờ. Nỗi nhớ nhung điên cuồng quay quắt trong tuyệt vọng của tôi khi còn trong trại học tập, chỉ mong được gặp lại nàng, nhìn thấy nụ cười của nàng; nỗi thất vọng khi về đến Sài Gòn trải qua bao gian nguy kinh hoàng không tìm thấy Mai; niềm hy vọng trên con đường từ Sài Gòn đến Rạch Giá để tìm Mai. Và mọi sự kết tụ lại như một tình cờ. Không những tôi gặp được Mai, tôi có cơ hội để vượt biên ngay đêm hôm đó. Những cảm xúc ồ ạt xua đến và đi như ngọn triều dâng, bên cạnh Mai trên chiếc ghe mỏng mảnh giữa lòng đại dương, tôi cảm thấy mình vẫn còn được đãi ngộ hậu hĩ, và đời tôi với Mai sẽ lại như xưa, một cánh, một cành, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Chỉ có một điều ngăn trở trong những giờ đầu tiên gặp lại Mai tôi không hề để ý đến; hạnh phúc tuyệt vời làm tôi quên tất cả; nhưng giữa trời sao và sóng nước mịt mùng, tôi mới chú ý đến điều đã từ từ dâng lên như một cơn nghẹn cổ. Đó là sự hiện diện của Vượng. Mai đã giới thiệu Vượng với tôi lúc mới gặp: Mai quen Vượng lúc chạy từ Đà Lạt về Sài Gòn, giúp đỡ nàng rất nhiều khi dì Tâm mang cơn bạo bệnh và lúc dì mất, tận lực giúp nàng trong việc mở quán cà phê sống qua ngày tìm cơ hội vượt biên. Tôi ngắm nhìn kỹ Vượng, hắn không đẹp không xấu nhưng mang một vẻ gian xảo tôi có ác cảm ngay. Tôi không hiểu sao Mai có cảm tình với hắn, dưới mắt tôi, Vượng tiêu biểu cho một loại người thấp kém và hèn hạ: lúc Việt Cộng chưa vào trốn lính trốn chui trốn nhủi, đến khi miền Nam mất, nhởn nhơ làm ăn. Mặc dù có hắn tôi mới có cơ hội vượt biên, nhưng tôi không cảm thấy một chút ân huệ nào và hắn lại là hôn phu của Mai, người tôi tưởng đã mất đi không bao giờ gặp lại, người của tình yêu tôi, tuyệt đối, bên cạnh một sinh vật thấp hèn như hắn một điều hoàn toàn vượt ngoài tầm ý thức của tôi và dĩ nhiên, không thể nào chấp nhận được.
Cuộc vượt biên của chúng tôi gặp nhiều điều không may, ngày thứ nhì trên mặt biển bão đổ đến giữa lúc trời quang mây tạnh, bất ngờ và đe dọa. Vượng mặt tái mét hết hẳn lời ba hoa tự khen mình tính toán được thời tiết. Cơn bão nhồi chúng tôi mệt lừ cả đêm. Đến sáng mới tạm yên, nhưng cơn giông bão vừa qua, một thảm họa khác đã chờ ngay. Giữa trưa hôm đó ghe chúng tôi bị bọn cướp biển Thái Lan cặp. Những tên cướp biển hung dữ đầu chít khăn tịch thu tất cả vàng, nữ trang, lương thực. Một người trong ghe chống cự bị chúng bắn chết ngay. Tôi đã thủ sẵn dao dấu trong người ngay khi bọn cướp biển vừa cặp ghe. Tôi ấn Mai ngồi xuống một góc và đứng cạnh nàng sẵn sàng vì tôi biết sau khi lấy xong đồ, bọn cướp sẽ dở trò khốn nạn với đàn bà. Đúng như dự đoán một tên xấn xổ đến phía Mai ngồi, Tôi nhìn quanh, Vượng nằm bất động dưới sàn ghe không cục cựa giả chết. Giữa tên cướp biển và Mai, chỉ còn tôi. Tôi không chần chờ, rút dao đâm ngay. Hắn loạng choạng lùi lại rút súng ra bắn. Tôi khụy xuống, viên đạn trúng bụng nhưng tôi chưa ngất, vẩn ôm dao thủ thế. Một tên cướp khác nhào lại đá văng con dao tôi đang cầm, hắn giơ mã tấu lên chém, tôi đưa tay trái lên đỡ. Cánh tay tôi bị tiện ngay nhưng nhờ thế tôi thoát chết vì lúc tên cướp sắp sửa bồi nhát thứ hai, hắn bị một tên khác ngăn lại. Một chiếc tàu của hải quân Mỹ vừa xuất hiện ở chân trời và bọn cướp hốt hoảng rút lui ngay. Và cũng đúng lúc tôi vừa ngất đi, bên tai nghe tiếng Mai la hét cầu cứu tưởng tôi đã chết.
Tôi phải mất máu nhiều lắm vì đến lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một giường bệnh trắng toát. Một cô y tá người Tàu vừa nhìn thấy tôi mở mắt chạy lại nói líu lo. Thấy tôi không hiểu, cô nói tiếng Anh và với vốn liếng Anh ngữ ăn đong của tôi lúc đó, tôi được biết đã mê man đến 5 ngày. Sau khi ghe tôi được hải quân Mỹ vớt tôi được chuyển đến bệnh viện này ở Tân Gia Ba và giải phẫu cấp cứu ngay. Vết thương đạn tuy lủng ruột, nhưng không chạm vào cơ quan nào trọng yếu khác, chỉ có điều mất máu nhiều quá, phải truyền đến 10 bịch máu. Cánh tay trái không cứu vãn được phải cắt bỏ. Nhưng sống được như thế cũng là may lắm. Hỏi thăm về chuyến ghe tôi mới biết cả đoàn đã được hải quân Mỹ đưa đi có thể nhập cảnh Mỹ ngay, riêng tôi phải nằm lại Tân Gia Ba dưỡng bệnh và chờ đợi giấy tờ, có thể mất ít nhất vài tháng nữa.
Thế là Mai đã được vào Mỹ trước tôi, cùng với Vượng, tên khốn nạn giả chết lúc nguy cấp. Còn tôi phải nằm đây, xa Mai, chờ đợi đến ngày gặp lại.
Mãi đến gần một năm sau, tôi mới được nhập cảnh vào Mỹ. Nằm trong nhà thương cả tháng trời vì biến chứng, lúc khỏi bệnh lại bị giấy tờ trục trặc, tôi nằm trong trại tỵ nạn lòng như lửa đốt vì Mai tuyệt vô âm tín. Tôi nhờ hội Hồng Thập Tự tìm địa chỉ nàng nhưng vẩn không biết được dấu tích gì. Tôi đoán có lẽ Vượng đã ngăn cản để Mai không liên lạc được với tôi, và Mai đang ở với Vượng, tình yêu của cả một đời tôi bên cạnh một kẻ khốn nạn, đê tiện. Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi. Tôi mất thêm một năm nữa ở California sau khi được vào Mỹ. Tôi làm đủ mọi việc vặt để sống qua ngày và để dọ hỏi tin tức Mai. Điều sai lầm của tôi là nghĩ Cali với nhiều người Việt ở chắc Mai sẽ định cư ở đây. Tìm Mai khắp miền Nam Cali không được, tôi lên miền Bắc Cali, không ai biết Mai ở đâu cả.
Sau cùng rồi tôi cũng biết được địa chỉ nàng. Tôi gặp lại một người đi cùng trên chuyến ghe vượt biên cho biết Mai hiện đang ở với Vượng trên New York. Mai ở Staten Island, một trong năm quận của thành phố New York, cách Manhattan bằng cầu treo Verazano. Tôi ngồi trên taxi đi qua chiếc cầu treo dài nhất thế giới này lòng bồn chồn như lửa đốt. Mai hiện giờ ra sao? Tại sao nàng không chịu liên lạc với tôi khi tôi đang dở sống dở chết trong bệnh viện ở Tân Gia Ba? Tại sao nàng lẩn tránh để tôi không tìm được nàng khắp vùng Cali? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập đến trong trí trên suốt quãng đường từ phi trường đến Staten Island. Chỗ Mai ở là một khu apartments trên đồi, taxi phải chạy vòng vèo qua những con đường nhỏ tàn cây xum xuê, sau cùng dừng lại trên một con đường cụt hình chữ U, apartment Mai ở nằm ngay trong dãy đầu tiên nên tôi kiếm được ngay.
Lúc bấy giờ trời đã xẩm tối, tháng 9 trên New York đã lạnh nhiều, tôi bấm chuông và hồi hộp đứng đợi. Cửa mở, Mai hiện ra, nàng nhìn tôi trân trối như nhìn một bóng ma đội mồ sống dậy rồi òa khóc ôm chầm lấy tôi. Tôi hiểu ngay, Mai đinh ninh tôi đã chết khi chuyển đến bệnh viện Tân Gia Ba và tất cả những thiệp báo của Hồng Thập Tự hoặc thư tôi viết đã bị tên Vượng khốn kiếp dấu nhẹm đi cả. Mai đẩy tôi ra, nhìn kỹ tôi một lần nữa, lần này nàng mới chú ý đến cánh tay cụt của tôi. Mai nghẹn ngào:
– Anh Vũ, anh Vũ…
Nàng không nói được nữa, dắt tôi vào nhà trong. Vượng đang ngồi trên chiếc sofa, tay cầm ly rượu mặt đỏ ké. Hắn nhìn tôi trân trối rồi lạnh nhạt đứng dậy bắt tay tôi. Mai nhìn Vượng vẻ sợ hãi:
– Anh Vũ đây anh Vượng! Anh bảo với em anh Vũ đã chết, em cầu trời khấn Phật mãi để cho không phải, lòng thành em được chứng giám đấy anh thấy không?
Vượng không nói gì, chỉ hừ một tiếng, hắn gượng gạo mời tôi ngồi rồi im lìm để mặc tôi và Mai nói chuyện. Được một lúc, hắn cáo lỗi vì say và vào phòng trong. Tôi ngồi nghe Mai kể chuyện hai năm qua, đợi khi nghe tiếng ngáy của Vượng đều đều từ phòng ngủ vọng ra mới hỏi Mai:
– Vượng đối xử với em như thế nào?
Mai im bặt, không nói một tiếng nào nữa. Một lúc sau nàng lặng lẽ khóc, mắt nhìn xuống cánh tay. Tôi nhìn theo và lần đầu tiên từ lúc gặp Mai tôi mới để ý đến: những vết bầm xanh đầy trên cánh tay trắng nõn của nàng nãy giờ bị ánh sáng hơi tối chỗ Mai ngồi che dấu, nay hiện lên rõ mồn một. Máu trong ngực tôi như nhào lên, ruột tôi như sôi lửa, tôi hỏi Mai giọng lạc đi:
– Vượng đánh em?
Mai không nói chỉ lặng yên ngồi khóc. Tôi không cần câu trả lời xác định của Mai, mọi sự rõ ràng như ban ngày: Mai người tôi yêu, người tôi bỏ cả cuộc đời để cho nàng, người tôi sẵn sàng làm đủ mọi chuyện tốt, xấu chỉ vì nàng, bị một tên say rượu vũ phu hành hạ. Điều tôi không ngờ đến nhất là câu trả lời của Mai cho câu hỏi kế tiếp của tôi:
– Tại sao em lại để như vậy?
Câu trả lời của nàng làm tôi bàng hoàng, như một tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, người tôi run lên, mắt như hoa và một lần nữa, điều ám ảnh tuyệt đối năm năm trước lại trở lại, bao phủ lấy hồn tôi.
– Em yêu Vượng!
Tôi biết sẽ phải làm gì sau khi nghe nàng nói.
Tình yêu quả thật kỳ lạ. Tôi yêu Mai như từ trước đến giờ chưa có người nào yêu một người khác như vậy. Tôi có thể chết một ngàn lần vì nàng hoặc giết một triệu người vì nàng. Mai biết điều đó, cảm nhận tình yêu của tôi nhưng nàng chưa hề và sẽ không bao giờ yêu tôi. Suốt đời tôi sẽ chỉ là người anh họ của nàng, giản dị có thế. Và nàng nói với tôi: “Em yêu Vượng”!
Tôi không thể hiểu tình yêu của nàng, dưới mắt tôi, Vượng chỉ là một sinh vật đớn hèn, không đủ khả năng làm người, nói gì đến một người Mai có thể yêu. Điều tệ hại hơn nữa, không điều gì biểu lộ rằng hắn yêu lại nàng cả. Có lẽ định mệnh đã xui khiến như vậy, tình yêu là sự đuổi bắt, là vòng lẩn quẩn. Tất cả chỉ là mù quáng, ảo ảnh. Dĩ nhiên đối với tôi Mai xứng đáng cho tình yêu của tôi, nàng là tượng trưng cho tuyệt đối, cho những gì đẹp nhất, cao quí nhất. Nàng có thể không yêu tôi nhưng nàng không thể hạ mình xuống tầm mức của tên Vượng được, vòng dây trói giữa tôi và nàng không thể để mấu chốt xấu xa như vậy dính vào được. Và như một con sâu hôi thối cần phải dùng mũi giầy dí nát, tôi quyết định phải trừ khử Vượng, một cách vĩnh viễn!
Tôi thuê khách sạn gần chỗ Mai ở và suốt tuần đó tôi đều lại chơi, tôi rỏ ra thân thiện với Vượng và sau vài ngày hắn đã hòa hoãn hơn trước. Biết tật uống rượu của hắn, tối nào tôi cũng mua rượu ngon đặc biệt mang đến. Vượng mừng rỡ, mắt sáng lên mỗi lần tôi mở một chai Cordon Bleu như chai này. Hắn đi làm kiếm không được bao nhiêu tiền, cộng với tật bần tiện, khi nào dám uống rượu sang. Mai cũng lộ vẻ an ủi khi thấy tôi vui vẻ với Vượng. Thứ sáu hôm đó, cũng một buổi trời mưa tầm tã như đêm nay, Mai phải đi làm ca nhì, ngày hôm trước nàng đã dặn với tôi Vượng có thể phải một hay hai giờ sáng nàng mới về vì việc nhiều. Tôi đùa:
– Không sao, chắc anh cũng bận không đến được còn Vượng có uống rượu trừ bữa tối cũng được cơ mà.
Mai chỉ lắc đầu không nói. Tối hôm đó, biết chắc chỉ mình Vượng ở nhà, tôi mang một lô rượu đến. Vượng hân hoan mời tôi vào, tôi mang ít đồ nhậu bỏ ra và vừa lai rai vừa khích Vượng để hắn uống. Tửu lượng của Vượng cũng vào bực khá, tôi uống cầm chừng, nhồi cho hắn uống thật nhiều. Đến chai thứ hai hắn mới bắt đầu say, càng say nghe lời nói khích hắn càng uống. Được một lúc, Vượng bắt đầu ngả nghiêng rồi nằm vật xuống. Tôi lay thế nào hắn vẫn không tỉnh, mê man hoàn toàn không nhúc nhích.
Để yên trí hơn nữa, tôi ra xe lấy thêm một chai rượu và một chiếc phễu dài; thọc phễu vào cổ họng Vượng, tôi từ từ tuôn hết cả chai rượu nguyên, tránh không để hắn sặc. Vượng vẫn nằm yên mê man, lần này chắc chắn hẳn, tôi xốc Vượng vào phòng ngủ và đặt hắn nằm lên giường. Tôi ngắm nghía Vượng, mặt hắn đỏ bừng bừng, rãi hai bên mép chẩy xuống trông thô bỉ làm sao. Với số lượng gần ba chai rượu mạnh đổ vào cơ thể trong một thời gian ngắn như thế, hắn không chết cũng còn lâu mới tỉnh dậy được. Nhưng khi nào bỏ qua dịp may, tôi lấy chiếc gối dài phủ kín mặt Vượng, dùng tay và đầu gối đè chặt hai bên. Tôi giữ như vậy cũng lâu lắm, hài lòng với chính mình, không ai có thể nghi ngờ tôi được.
Mai không biết tôi đến, tôi sẽ thu dọn cẩn thận tang chứng, nói dối với nàng ở khách sạn cả đêm. Mai sẽ tưởng rằng Vượng uống quá độ, say đi ngủ và trúng gió chết. Giới chức trách có khám nghiệm giải phẫu tử thi cũng sẽ chỉ cho Vượng chết với độ rượu quá cao trong máu. Mọi người sẽ chỉ cho là tai nạn, cũng như Hoàng năm năm trước.
Tôi vẫn đè gối trên mặt Vượng, mải mê với những ý nghĩ trên cho đến khi tiếng động sau lưng làm tôi giật mình quay lại: Mai đang đứng sững trước cửa phòng ngủ, chiếc ví của nàng rơi trên mặt sàn. Điều tôi lo ngại trở thành sự thực, Mai bất ngờ về sớm chứng kiến việc tôi đang giết Vượng. Và tất cả bỗng trở thành mơ hồ, thực tại chợt biến đi không còn nữa, làm sao tôi giải thích cho Mai được mọi sự đều là tình yêu, hoàn toàn chỉ vì tuyệt đối của tình yêu. Sự sống, sự chết, loài người, có nghĩa gì trước tình yêu của tôi đối với Mai. Tôi muốn hét lên cho nàng biết, phá tan niềm im lặng của tuyệt vọng đang bao phủ lấy tôi với nàng.
Khuôn mặt Mai trắng bệch, mắt mở lớn hãi hùng, nàng nhìn xác Vượng rồi nhìn tôi và trong thoáng chốc tôi biết nàng biết tất cả, lần đầu tiên Mai hiểu được tình yêu của tôi đối với nàng và nàng đứng đó trong kinh hoàng, trực giác đã cho nàng biết lý do cái chết của Hoàng năm năm trước, tình cờ đã cho nàng chứng kiến cái chết của Vượng. Tôi giơ hai tay về phía Mai, đau đớn thấy nàng lùi lại. Mai quay mặt đi, tiếng nói của nàng vọng về phía tôi như lời phán quyết của ngày phán xét cuối cùng:
– Anh đi đi, đừng bao giờ, đừng bao giờ để tôi gặp lại anh nữa.
Gã chủ quán gục đầu xuống bàn, chai rượu Martell đã cạn mặc dù Duệ không uống lấy một giọt rượu nào. Chàng nhìn xuống Vũ, gã tiếp tục kể giọng nhỏ hẳn đi:
– Tôi sống trong địa ngục kể từ lúc đó. Nếu Mai bắt tôi chết đi có lẽ còn hay hơn. Nàng lưu đày tôi vào địa ngục ngay trên cõi trần này. Tôi sống, tôi có mặt trên quả đất này vì tình yêu của tôi đối với nàng. Làm sao tôi có thể tiếp tục được khi biết nàng đang ở đâu đó trên giải đất này và tôi sẽ không bao giờ, không còn có thể thấy nàng, nghe tiếng nàng nói, nhìn nụ cười của nàng. Tôi phải ở một nơi nào để không thể gặp lại nàng. Lúc nàng nói: Đừng bao giờ, đừng bao giờ gặp lại nàng, giây phút đó tôi đã ở trong địa ngục, một địa ngục cũng tuyệt đối như tình yêu của tôi với nàng.
Bây giờ chắc ông hiểu tại sao tôi chọn thành phố Thiên Đường này để sống. Vì đối với tình yêu của tôi, thiên đường và địa ngục cũng chỉ là một.
Gã chủ quán tên Vũ giọng nhỏ dần ngừng kể, dường như thiếp vào giấc ngủ. Duệ ngồi lặng yên như người vừa ra khỏi cơn thôi miên. Chàng thấy lòng nặng như bầu trời trước cơn giông bão, linh cảm điều chẳng lành. Đêm đã về khuya lắm, cơn mưa lúc giảm lúc tăng.
Duệ bỗng cảm thấy nóng ruột như lửa đốt, chàng muốn đứng dậy về mà không sao đứng lên khỏi ghế được. Cơn thôi miên như vẫn còn giữ chặt lấy chàng. Duệ nghe có tiếng xe đậu trước quán, rồi bóng người đàn bà Mỹ to béo và vợ chàng hiện ra trước cửa. Chàng đoán vợ chàng đợi chồng mãi không về, sốt ruột nhờ bà chủ khách sạn đưa nàng đi kiếm. Bà Mỹ già nói giọng vui vẻ:
– Tôi đã bảo bà mà, ông ở quán này chứ có sao đâu mà bà sợ.
Duệ thấy vợ chàng quay sang cười với bà Mỹ và đột nhiên nụ cười của nàng tắt hẳn. Mai, vợ chàng, vừa nhìn thấy bóng sau lưng gã đàn ông chủ quán đang gục đầu xuống bàn, cánh tay trái cụt lủng lẳng ống tay áo dài hình chiếc nơ xộc xệch rủ xuống.
Duệ thấy nhói người, tim đập sai nhịp vài ba cái. Trên đời này có bao nhiêu người tên Mai, chàng nghe gã chủ quán kể chuyện mối tình của hắn và cô Mai nào đó, trùng tên với vợ chàng, làm sao trên đời lại có thể có việc ngẫu nhiên như việc Mai, người yêu của gã chủ quán lại chính là vợ chàng. Linh tính đã cho Duệ thấy điều chẳng lành và sự việc muôn triệu lần chỉ có một, quả thực đang xẩy ra với chàng là người trong cuộc.
Như một cơn ác mộng trong cuốn phim quay chậm, Duệ thấy gã chủ quán ngồi xoay người lại và ánh mắt chạm ánh mắt Mai vợ chàng. Vũ lảo đảo đứng dậy, miệng lắp bắp:
– Mai.. Mai… Em.. Em..
Hắn vịn tay xuống bàn, gục xuống. Hắn nói từng tiếng, đầu cúi xuống giọng mơ hồ như từ đáy mồ vọng lên:
– Đừng bao giờ, đừng bao giờ gặp lại em nữa.
Những đường gân xanh trên trán gã chủ quán hằn lên, nổi cứng như sắp sửa bật đứt, cặp mắt đỏ ngầu, hắn quay sang nhìn Duệ trừng trừng:
– Mày… mày.. chồng của Mai?
Hắn túm lấy ngực áo Duệ, chàng đưa tay lên gạt ra và đẩy người Vũ về đằng trước. Bà Mỹ già tiến về phía Vũ định can. Hắn thét lên một tiếng đẩy ra rồi chạy vào phía trong nhà bếp. Duệ nắm lấy tay Mai chạy ra phía cửa, chàng vừa nhìn thấy Vũ chụp lấy dao tiến ra phía trước.
Hắn đã hoàn toàn điên loạn vì bất ngờ gặp lại Mai vừa sau khi xúc động mạnh kể lại chuyện cũ với chàng. Duệ mở cửa xe đẩy vợ vào trong và rồ máy chạy. Vũ hiện ra trước cửa chạy theo, cầm dao gào thét:
– Mai, Mai.. em trở lại đây!
Khoảng cách mỗi lúc một xa. Duệ nhìn theo trong kính chiếu hậu. Vũ đứng lại, hắn ngửa cổ lên trời rú lên những tiếng thê thảm, gió thổi tóc dựng đứng bay ra sau với cánh tay áo cụt bay phần phật và cơn mưa đổ xuống ào ạt ướt đẫm khuôn mặt. Một ánh chớp lóe lên sáng rực và Duệ nhìn thấy trong một khoảnh khắc Vũ gào lên thảm thiết, giơ tay đâm lút dao vào ngực, giòng máu đỏ vọt ra thành vòi và người hắn đổ ập về phía trước.
Dư âm tiếng gào của gã chủ quán đến cùng lúc với tiếng sấm lộng vào trong óc Duệ. Chàng đạp sát chân ga, chiếc xe rồ mạnh lao đi trong màn đêm đưa chàng và Mai ra khỏi thành phố Thiên Đường, xa rời hẳn nơi chốn của Thiên Đường đã biến thành Địa Ngục, để lại trên mặt đường và trong cơn mưa thân xác của người đã biết được tình yêu và đã chọn lựa cho tình yêu mình một địa ngục tối tăm và mãi mãi.
Nguyễn Đình Phùng