Một thời say đắm

Tại sao Kate lại tự chôn sống đời mình chỉ vì Tom? Felicia mong lay chuyển được Kate. Có lẽ cô phải đợi một dịp khác, khi cô đi du lịch Âu Châu về. Có một điều gì đó làm cô linh cảm thấy cô sẽ không bao giờ thắng cuộc. Kate đã thay đổi nhiều trong vòng vài ngày từ khi đứa bé sinh ra. Nàng có vẻ xúc động, tự tin hơn.

– Tại sao việc em viết một cuốn truyện lại làm chị ngạc nhiên thế?

– Đó là một việc làm thật buồn cười. Nó đòi hỏi phải cô đơn khủng khiếp.

– Nhưng em đã có Tygue.

– Em sẽ để Tygue ở đâu khi đi thăm Tom?

– Em chưa biết. Một trong những cô y tá ở bệnh viện nói có một bà già chuyên nuôi trẻ rất đáng tin cậy. Hay em có thể đem cháu theo… nhưng em không chắc.

Tom sẽ không hiểu được tại sao lại có Tygue. Tốt hơn hết là để nó ở nhà với bà vú nuôi.

– Chị thấy em nên nuôi một bà vú.

– Vâng, thưa mẹ.

– Im đi, bà Harper. Em làm cho chị chóng già hơn là công việc của chị đấy!

Rồi Felicia cười lớn.

– Hãy nhớ đến chị trong truyện của em.

Kate cười rồi dặt đứa bé vào chiếc nôi Felicia cho. Một tháng nữa nàng mới bắt đầu dùng chiếc nôi cổ mà Tom mua cho nó; bây giờ chiếc nôi còn quá lớn. Felicia bước lại bên chiếc nôi nhìn Tygue một lúc lâu.

– Chiếc nôi vừa với cháu quá phải không Kate?

Có một vẻ gì thật thương mến trong mắt cô.

– Nó tốt hơn cả điều em mong đợi. Nó thật hoàn hảo.

– Chị vẫn nghĩ em thật khờ dại khi quyết định sống ở đây. Nhưng chị sẽ đến thăm em ngay tuần đầu khi chị đi Âu Châu về và bất cứ khi nào chị có thể.

Felicia khóc lúc sửa soạn ra về. Kate thật buồn khi mở cửa tiễn cô. họ bước chậm bên nhau ra chiếc xe đỏ của Felicia rồi Kate ôm chặt Felicia.

– Em rất tiếc, Licia. – Nàng khóc – Em chưa thể quay về San Francisco.

– Chị biết. Mọi việc rồi sẽ ổn thỏa.

Felicia cười qua làn nước mắt.

– Hãy chăm sóc đứa con đỡ đầu của chị.

– Chị cũng giữ sức khỏe nhé!

Cô đứng lại một lát bên xe nhìn Kate. Cả hai mỉm cười thương mến và thông cảm. Họ vẫy nhau cho đến khi Felicia đi khuất.

Kate nhìn đồng hồ. Nàng có hai tiếng rưỡi nữa trước khi Tygue thức dậy. Nàng còn nhiều thì giờ để viết sách. Nàng đã viết được ba mươi trang, nhưng nàng chưa nói cho Felicia biết. Nàng muốn giữ bí mật.

CHƯƠNG 6

– Kate! Kate!

Kate nhổm dậy, ngạc nhiên khi nghe có tiếng gọi tên nàng, lúc này nàng đang ngồi tại bàn viết, đi chân không, mặc một chiếc áo sơ mi cũ và quần jean đã sờn.

– Chào em, Felicia nói to.

– Felicia. Kate reo lên.

Felicia đã đến trước cổng trong một bộ quần áo rất hợp thời trang.

– Chị không báo trước cho em là chị sẽ đến…

– Chị muốn làm em ngạc nhiên.

Nàng không gặp cô từ Giáng sinh, cách đây hai tháng.

– Tygue đâu? Chị mang cho cháu một món quà.

– Nếu không có chị thì Tygue chả có gì chơi, cháu có đồ chơi nhiều hơn mấy đứa bé quanh đây. Chiếc xe lửa chị gửi cho cháu đã nhận được tuần trước.

– Sống ở nơi hẻo lánh như ở đây trẻ con cần phải có nhiều đồ chơi để giải trí. Cháu đâu rồi em?

– Cháu đi nhà trẻ rồi, Licia.

– Tại sao em lại cho cháu đi nhà trẻ, cháu còn bé quá!

– Em đã gửi cháu đi từ sau Giáng Sinh và cháu thích lắm.

– Cháu sẽ lây bệnh của những đứa trẻ khác.

Kate phì cười.

Bây giờ mới cuối tháng hai mà Kate đã cảm thấy như đã sang xuân.

– Nửa tiếng nữa cháu về. Cháu đi từ hai giờ đến năm giờ. Chị có muốn xem bản thảo của em trong khi chờ đợi không?

Felicia gật đầu với nụ cười vui sướng.

Kate nhìn đồng hồ khi nàng đưa Felicia bản thảo. Nàng còn ít thời gian trước khi Tygue về và nàng lo lắng không biết Felicia nghĩ gì về cuốn truyện mới của nàng, những nhận xét của Felicia làm nàng ngạc nhiên. Haimươi phút sai khi đọc, Felicia ngước lên hỏi nàng.

– Làm sao em viết được về cuộc sống vợ chồng?

Kate khó chịu.

– Đừng khôi hài như thế! Đó là tiểu thuyết. Em viết theo sự suy nghĩ và tưởng tượng của mình.

– Thật đáng kinh ngạc.

Felicia trông thật xúc động nhưng có vẻ gì tinh nghịch trong mắt nàng.

– Sao? Truyện dở lắm hở chị?

Kate lo lắng hỏi:

Không, hay đến kinh ngạc. Chị chỉ ngạc nhiên là làm sao em có thể nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, tất cả những người đàn ông mà em đã gặp.

– Im đi, chị Licia.

Nàng mỉm cười khi Felicia tiếp tục đọc bản thảo. Felicia luôn làm nàng khó chịu khi nói về cuộc sống vợ chồng của nàng. Có thể Felicia chưa có những giây phút say đắm tột đỉnh như nàng. Kate không gần gũi đàn ông đã bốn năm nay rồi. Nàng không cho phép mình nghĩ về chuyện đó nữa. Đó không phải là mục đích của cuộc đời nàng. Nàng đã dồn hết năng lực của nàng vào Tygue và viết truyện. Đôi khi nàng nghĩ điều đó còn làm cho truyện của nàng hay hơn. Sách là những người yêu của nàng. Tom và Tygue là con cái của nàng.

Một giờ sau, Felicia đặt bản thảo xuống với nét mặt thật nghiêm trang Kate lo sợ nhìn cô.

– Chị ghét truyện này lắm hở?

Trong một phút, Felicia chỉ lắc đầu. Mãi sau cô mới nói.

– Không, chị rất thích nó. Nhưng em yêu, em đã tiến thẳng vào điều mà em từ chối không muốn nhìn nhận.

– Sự thành công.

– Chị nói thành thật không!

– Chị nói thật.

– Em hy vọng như thế!

Câu chuyện của họ bị ngắt ngang khi chiếc xe buýt đưa Tygue đi học về. Thằng bé mặc quần tây xanh, áo sơ mi đỏ, chân mang đôi giày bốt cao bồi.

– Dì Licia! Dì Licia!

Nó nhảy vào lòng cô, để cả giày bốt làm Kate sợ nó sẽ vấy bẩn quần áo đẹp của cô, nhưng cô dường như không để ý gì cả.

– Đố cháu biết dì mang gì cho cháu nào?

– Một chiếc xe lửa nữa phải không?

Mặt nó sáng lên làm hai người cùng cười.

– Không phải. Có một cái hộp trong xe. Cháu có thể tự chạy đi lấy được không?

– Chắc chắn được rồi, dì Licia.

Nó chạy vội ra chiếc xe của Licia đậu ngoài cổng và Kate nhìn theo. Nó đang lớn thật nhanh… và nàng bắt gặp cái nhìn tinh nghịch của Felicia.

– Nói cho em biết đi, chị mang gì cho nó thế? Con rắn hổ mang hay chuột bạch?

– Không phải.

Nhưng nàng có thể nghe tiếng ăn ẳng ngoài nhà. Felicia đã lo lộ bí mật vì quà là một chú chó con. May là nó ngủ từ lúc xe chạy. Giờ thì nó đã thức giấc và được Tygue nâng niu trên tay.

– Thằng bé thích quá!

– Dĩ nhiên là nó thích.

Nhìn vẻ thích thú trên mặt thằng bé, Felicia thấy rất vui. Tygue đặt con chó xuống sàn, nó vội vẫy đuôi nhìn ông chủ nhỏ một cách biết ơn.

– Cháu có thích nó không, Tygue?

Tygue gật đầu và ngồi xuống bên con chó.

– Cháu mong cháu có một con.

Felicia quỳ xuống bên cạnh thằng bé, hôn nhẹ lên chiếc đầu tròn của nó.

– Nó là của cháu đấy!

– Của cháu hả?

Nó vội ôm choàng lấy con chó và hỏi một cách vui vẻ.

– Ồ! Tên nó là gì hả dì Licia?

– Tùy cháu.

– Để cháu hỏi Willie.

Willie là con gấu bằng bông đã trở thành bạn thân nhất của nó. Tom cũng có một con gấu giống hệt.

Tygue chạy ra khỏi phòng.

Felicia hỏi Kate.

– Em tức giận lắm hả Kate?

– Không, làm sao em giận chị được. Nhưng chị đừng cho nó xe hơi trong lần viếng thăm tới, tốn tiền lắm. Để khi nó sáu tuổi đã.

Nàng nhấc con chó đặt vào lòng. Tygue trở vào với Willie.

– Willie đặt tên cho nó là Bert.

– Được rồi, Bert.

Tygue giành Bert lại từ tay Kate và nó vui vẻ vẫy đuôi. Thật là một gia đình hạnh phúc.

CHƯƠNG 7

– Mẹ sửa soạn đi dạy học phải không mẹ?

Kate gật đầu và đưa Tygue một mẩu bánh mì nướng khác.

– Con biết mẹ sắp đi dạy mà.

Trông nó thật ngộ nghĩnh va xinh xắn. Nàng nhìn con trìu mến. Bây giờ nó có vẻ ít giống Tom hơn. Nó đã gần sáu tuổi.

– Làm sao con biết được mẹ sắp đi dạy?

– Vì mẹ mặc quần áo đẹp hơn.

– Thật hả?

– Và mẹ bôi mắt xanh lá cây nữa.

– Nó không phải màu xanh lá cây mà là màu xanh da trời. Dì Licia cũng bôi mắt xanh.

– Vâng, nhưng dì luôn luôn bôi nó và của dì màu nâu. Nó cười vui vẻ với nàng.

– Còn mẹ chỉ bôi khi đi dạy. Tại sao mẹ chỉ bôi vào lúc đi dạy?

– Bởi vì con chưa đủ lớn để hiểu được.

Tom cũng không hiểu được, không còn hiểu được nữa. Nàng chỉ bôi mắt xanh và mặc quần áo “đẹp hơn” bởi vì nàng cảm thấy cần phải làm vậy mỗi khi đi thăm Tom. Điều đó dường như không có gì sai trái. Ở đó nàng là bà Harper, và thỉnh thoảng ở siêu thị người ta gọi là “bà”.

Từ lâu lắm nàng giải thích với Tygue là nàng dạy học ở một trường ở Carmel cho các trẻ tàn tật và chậm phát triển. Điều đó cho phép nàng thỉnh thoảng nói về Tom hay những người khác mà nàng gặp. Nàng kể cho nó nghe về chuyện Tom, những bức hình mà anh vẽ về ông Erhard, điều này làm nàng vơi bớt nỗi buồn, hay thỉnh thoảng thì Tom có những giây phút chiến thắng khi vẽ một bức tranh tuyệt vời, học được một trò chơi, giải được một bài đố vui, nàng cũng chia sẻ niềm vui đó với Tygue. Và cũng nhờ nói dối là dạy học ở trường trẻ em tật nguyền, nàng có lý do để đóng cửa ở trong phòng nghỉ ngơi sau một ngày vất vả. Tygue hiểu rằng mẹ nó là một người tốt khi dạy học ở đó, nó cảm thấy thương những đứa trẻ mà mẹ nó kể cho nghe… Thật tội nghiệp mẹ… mẹ thật tốt… mẹ đã thật vất vả khi đi dạy học.

– Tại sao chúng không bao giờ nghỉ hè hả mẹ?

Kate đang suy nghĩ đến Tom.

– Hả?

– Tại sao học sinh trường mẹ dạy không nghỉ hè?

– Họ không nghỉ hè. Con có muốn Joey về nhà hôm nay không! Tillie sẽ ở đây khi con về.

Nhưng nàng không cần phải nói với nó điều đó. Nó đã biết.

– Bà vú Tillie sẽ đưa con và bạn đi xem những con ngựa mới ở nông trại Adams nếu con muốn.

– Không.

– Không à?

Kate nhìn nó ngạc nhiên.

– Sao vậy? Con đã có chương trình khác à?

Nó nhìn nàng với một nụ cười tinh nghịch và hai má hơi đỏ lên nhưng nó lắc đầu.

– Không mẹ ạ!

– Nghe mẹ đây, Tygue. Hôm nay con hãy tỏ ra ngoan ngoãn với vú Tillie nhé! Hứa với mẹ đi.

Nàng đã có số điện thoại của Tillie ở viện An dưỡng.

– Đừng nghịch phá dại dột khi mẹ đi nhé! Gọng nàng bỗng nhiên nghiêm trang.

– Được rồi, con hứa, mẹ. – Nó nói như một người lớn.

Tiếng còi xe buýt đến đưa nó đi học. Nó quăng muỗng nuốt vội miếng bánh mì nướng cuối cùng, đội chiếc mũ cao bồi mà nó ưa thích, rồi chạy vụt ra xe.

Tillie là một goá phụ rất hiền lành. Bà có năm trai và một gái. Bà đã cai quản trang trại cho đến khi con trai cả trưởng thành. Bà đến giúp việc nuôi nấng Tygue từ khi nó mới ra đời, chăm lo bếp núc và vườn tuợc. Nàng yêu thích miền quê mặc dầu biết rất ít về nó.

Nàng nhìn quanh bếp một phút để xem còn quên gì không. Tillie chắc chắn là rất đáng tin cậy. Nàng khoác vội chiếc áo choàng và nhìn xuống quần. Nàng vẫn còn mặc vừa như trước đây tám năm, khi nàng mua nó, sau khi trình diễn thời trang. Chỉ có chiếc áo len màu xanh nhạt là nàng mới mua ở phố. Nàng mỉm cười khi nghĩ đến lời Tygue nói về quần áo đẹp của nàng mỗi khi nàng đi dạy. Nàng thích Tom thấy nàng thật xinh đẹp. Nàng tự hỏi không biết nàng có cố gắng làm điều gì đó với Tygue không. Nhưng điều đó thật điên khùng. Một đứa bé sáu tuổi thì biết gì? Hay có thể nó biết? Ý nghĩ ăn mặc đẹp để cho đứa bé sáu tuổi hài lòng làm nàng mỉm cười khi bước ra xe.

***

Đường đến chỗ Tom thật bằng phẳng và quen thuộc với nàng. Nàng để đầu óc tự do suy nghĩ. Nàng đã ăn trưa hàng trăm lần với Tom. Có những ngày Tom thật vui, ngồi nhìn cầu vồng hay những tia sáng đang khiêu vũ. Có những hôm trời lạnh và u ám, Tom tỏ vẻ ít nói và u buồn. Hôm nay nàng không cảm thấy gì ngoài cảm giác mệt mỏi khi từ giã Tom. Nàng nôn nóng muốn trở về căn nhà nhỏ trên đồi với Tygue và chú chó Bert mà bây giờ đã trở thành một thành viên trong gia đình nàng. Nàng nhớ chúng suốt ngày hôm nay.

Đáng lẽ nàng nên ở nhà ngày hôm nay. Đồng hồ tốc độ chỉ chín mươi cây số giờ. Con đường quá dài và nhàm chán, chỉ bằng cách tăng vận tốc mới làm nàng chịu được đường dài.

Đã gần năm giờ chiều khi nàng về đến nhà. Không hiểu tại sao nàng có cảm giác bồn chồn suốt từ sáng đến giờ. Nàng nhìn quanh để tìm Tygue và rồi nàng thấy nó. Nó thật dơ bẩn, vui vẻ và đẹp đẽ. Thế mà nàng đã quá lo lắng. Nay cả Tillie và Bert cũng dơ bẩn không kém. Cả ba như được phủ bằng bùn nhưng trông họ thật vui.

Tygue vẫy nàng và hét điều gì đó. Nàng khoác xách tay lên vai và bước ra khỏi xe. Những giây phút dành cho Tom đã chấm dứt, bây giờ là của Tygue. Nàng hít thật sâu không khí trong lành của thôn dã.

– Chào tất cả. các người đã làm gì vậy?

– Mẹ hãy chờ để xem. Nó thật vĩ đại. Con đã làm nó… con làm nó… Bert chả làm gì cả.

– Bert không làm gì à? Để mẹ đoán xem là cái gì nhá!

Nàng bế nó, làm dây cả bùn lên người nàng. Nó vùng vẫy để thoát khỏi tay nàng.

– Đi mẹ, mẹ phải xem mới được.

– Để mẹ hôn con đã. – Nàng ôm chặt và hôn nó. Nó đẩy nàng ra.

– Mẹ có muốn đi xem không?

– Có chứ. Chờ một chút, con sẽ cho mẹ xem gì nào? Lại rắn nữa phải không? Tillie.

Nàng hướng về phía Tillie nhưng bà ta không nói gì. Bà ta là người rất ít nói, nhất là với những người đàn bà khác. Nhưng dù sao giữa họ cũng có sự thân mật và kính trọng lẫn nhau. Tillie thật sự không hiểu Kate thường làm gì bên máy đánh chữ.

Tillie nhìn theo Kate khi Tygue kéo nàng đi vòng ra sau nhà rồi cả hai dừng lại. Tygue cười và nắm chặt tay mẹ. Nó vẫn còn là một đứa bé con, nhưng đôi khi nàng thấy nó như một người lớn, có lẽ bởi vì nàng nói chuyện với nó như một người đàn ông điều đó không có hại gì cho nó. Tillie cũng đã làm đến như thế với những đứa con trai của bà sau khi chồng chết. Nó đã gợi cho bà nhiều kỷ niệm khi chỉ cho mẹ khu vườn mà họ đã làm suốt ngày hôm nay. – Chúng con đã cuốc khu vườnnày để trồng hoa và rau cho mẹ. Tillie nói trồng rau để mẹ làm món rau trộn. – Con muốn trồng dưa leo và xà lách.

Kate cảm động cười, cúi xuống hôn con.

– Vườn đẹp quá! Tygue.

– Nó không đẹp. Nhưng rồi nó sẽ đẹp. Chúng con sẽ trồng tất cả mọi loài hoa. Tillie đã mua giống hoa tuần trước và con đã giấu chúng.

Đó là điều Tygue muốn giữ bí mật sáng nay, một khu vườn đầu tiên trong đời nó.

Tillie bước đến và vỗ vai Tygue.

– Cháu đã làm việc thật chăm chỉ.

– Cháu sẽ trồng cà chua nữa.

Nàng muốn khóc. Nó đã làm cho nàng một khu vườn. Thế giới đẹp biết bao.

– Tygue biết không, đây là món quà đẹp nhất mà mẹ đã từng nhận.

– Thật không mẹ?

– Thật, bởi vì con đã phải làm việc thật vất vả vì chúng ta sẽ nhìn nó lớn lên, có nhiều thứ để ăn và nhiều hoa đẹp. Đó là món quà quý báu.

– Vâng.

Nó nhìn mẹ, vẻ bối rối nắm tay Tillie trong khi hai người đàn bà cố gắng nhịn cười. Đó là những giây phút thật hạnh phúc của họ. Bỗng Tillie như chợt nhớ ra điều gì.

– Cô có điện thoại.

Kate gật đầu. Chắc chắn là Felicia, nàng rất vui nhưng không mấy quan tâm.

Tillie tiếp:

– Từ New York gọi đến.

– New York à?

Trong một phút, nàng thấy tim đập mạnh. New York? Không thể được. Có lẽ điện thoại từ công ty bảo hiểm của nàng.

– Họ muốn bà gọi lại.

– Bây giờ trễ quá rồi.

Bây giờ là năm giờ rưỡi, như vậy ở New York đã tám giờ rưỡi.

– Vâng, ông ấy nói nếu cô về trễ hãy gọi cho ông ấy ở Los Angeles. Ông ấy có cho số điện thoại ở đó.

Tim nàng đập mạnh hơn. Thật khôi hài! Nàng đang chơi một trò chơi với chính mình.

– Tôi đã ghi số điện thoại cho cô vào quyển sổ.

– Để tôi xem.

Rồi nàng nhìn xuống Tygue với nụ cười âu yếm và giọng nàng thật trìu mến.

– Cám ơn con về khu vườn xinh đẹp. Mẹ rất thích nó và mẹ rất yêu con.

Nàng cúi xuống, ôm chặt con vào lòng và tay trong tay họ bước vào nhà với Bert lũn cũn bên cạnh.

– Có muốn một tách cà phê không, Tillie?

Bà ta lắc đầu.

– Tôi phải về nhà. Những đứa con của Jake sẽ đến ăn tối hôm nay và tôi phải nấu ăn cho chúng.

Bà ta lên chiếc xe tải của bà ta, vẫy tay và thò đầu ra cửa hỏi.

– Tuần này cô có phải đi dạy học không Kate?

– Tôi có thể cho bà biết vào ngày mai được không?

– Chắc chắn được, gọi cho tôi ngày mai hay ngày kia cũng được. Kate.

– Cám ơn.

Kate mỉm cười và vẫy bà ta khi nàng đẩy nhẹ Tygue vào nhà. Có thể nàng sẽ nghỉ ngơi một ngày, và không đến thăm Tom trong tuần này để có thì giờ làm vườn với Tygue. Tại sao nàng đã không nghĩ ra điều này.

– Ăn tối với gì hả mẹ?

Nó nằm lăn trên sàn nhà bếp đùa giỡn với Bert, vấy cả bùn bẩn lên sàn nhà sạch sẽ.

– Mẹ sẽ làm cho con những chiếc bánh nhân “bùn” nếu con không vào tắm rửa sạch sẽ. Tắm cho cả bert nữa.

Nàng chỉ về phía phòng tắm. Mắt nàng bất chợt nhìn thấy quyển sổ Tillie ghi số điện thoại và nàng nhớ đến việc goi điện thoại ở New York. Tất cả các nhà xuất bản đều ở New York và bản thảo những truyện của nàng được đưa đến đó để duyệt. Nàng viết truyện và gởi cho một nhân viên ở Los Angeles, anh ta sẽ gởi nó đến New York. New York sẽ giữ sách trong hai tháng và sau đó – nếu may mắn – họ sẽ bán sách. Lúc đó nàng sẽ được họ gởi cho một tấm ngân phiếu.

Quyển sách đầu tiên của nàng phải mất gần một năm mới được xuất bản. Quyển thứ hai mất gần hai năm. Nàng cũng được biết rằng những nhà xuất bản đôi khi giữ một quyển sách đến hai hay ba năm trước khi cho xuất bản nó. Nàng đã được đưa trước ba ngàn đô la. Điều đó không làm nàng thất vọng nữa, điều quan trọng là năm ngàn cuốn sách được in ra, và nàng thấy sách của nàng được bày bán trong hầu hết các hiệu sách. Rồi một năm sau nó sẽ bị lãng quên. Nhưng ít nhất nàng đã viết sách, nàng rất hài lòng về điều đó.

Đôi khi nàng cũng sợ có người nào đó biết nàng là Kaitlin Harper, nhưng may mắn thay, những nhà xuất bản không quản g cáo sách của những tác giả tương đối ít nổi tiếng. Nàng được an toàn. Truyện nói về những cầu thủ chuyên nghiệp, những khó khăn đã đè nặng lên họ và vợ họ. Nàng cảm thấy dễ chịu khi thốt ra được những điều đó. Nó đã giúp nàng thoát khỏi những bóng ma luôn ám ảnh nàng. Trong đó nàng nói nhiều về Tom.

 – Mẹ ơi! Mẹ đã sửa soạn xong bữa cơm tối chưa?

Giọng thằng bé làm nàng sực tỉnh. Nàng đã đứng bên điện thoại gần năm phút, nghĩ về quyển sách của nàng và tự hỏi nhà xuất bản cần gì? Chắc hẳn họ bảo nàng chờ thêm một năm nữa.

– Chưa, mẹ chưa làm cơm xong.

– Nhưng con đói rồi.

– Tygue, con làm ơn tắm, rồi mẹ sẽ dọn cơm. Mẹ phải gọi điện thoại trước.

– Tại sao?

– Vì công việc quan trọng. Nào con, ngoan đi nào. Hãy tỏ ra là một nhà thể thao.

– Ồ! Được rồi…

Nó lầm bầm bỏ đi, với Bert lẽo đẽo theo sau.

– Nhưng con đói lắm.

– Mẹ biết, mẹ cũng vậy.

Đã sáu giờ thiếu hai mươi. Nàng quay số điện thoại đến Los Angeles, nàng không chắc có gọi được không. Nếu không, nàng sẽ gọi đến New York vào sáng hôm sau. Nhưng điện thoại có người trả lời ngay. Đó là Stuart Weiberg, người đại lý phát hành mà nàng thường liên lạc qua điện thoại, nàng chưa bao giờ gặp mặt anh ta bây giờ, nhưng sau nhiều năm nói chuyện với nhau bắng điện thoại, họ cảm thấy như những người bạn thân. 

– Stu đó phải không? Kate Harper đây. Anh thế nào?

– Rất mạnh. Cám ơn.

Nàng luôn tưởng tượng ra, anh là một người đàn ông trẻ, thấp, gầy, trầm tư và đẹp trai, có lẽ tóc đen, luôn mặc quần áo đắt tiền. Tối nay anh có vẻ thật vui.

Nàng nói:

– Tôi nhận được điện thoại từ Bill Parsons ở New York nhắn hãy gọi cho anh ấy, hay gọi cho anh nếu quá trễ. Tôi không nghĩ anh làm việc khuya thế!

– Bà thấy chúng tôi thật vất vả vì bà?

– Anh làm tôi muốn bệnh.

– Xin lỗi. Tôi nghĩ là tôi xứng đáng với một chút tình cảm của bà.

– Mẹ ơi! Con đói.

Tygue từ phòng tắm la lớn, và Bert sủa ầm ĩ.

– Hãy bình tĩnh nào!

– Cái gì?

Giọng Stuart Weinberg bối rối và Kate cười.

– Tôi nghĩ thằng con tôi nó đang dìm con chó xuống nước trong phòng tắm.

– Tôi nghĩ chị nên đến Los Angeles vì chúng ta còn nhiều việc cần bàn về hợp đồng và kế hoạch in sách.

– Chúng ta không thể bàn chuyện đó qua điện thoại được à?

– Chúng ta sẽ thỏa thuận sau. Bản quyền sẽ bán với giá bốn trăm năm chục ngàn đô la.

– Trời ơi! Nàng xúc động đến lặng người, tất cả điều này có nghĩa gì?

– Parsons nói sẽ in khoảng hai mươi lăm ngàn cuốn.

– Anh nói thật không?

– Mẹ ơi! Con cần chiếc khăn tắm. – Tygue từ buồng tắm gọi với ra.

– Im đi.

– Cứ từ từ, Kate.

– Vâng, tôi không biết phải nói gì? Tôi chưa bây giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra.

– Đây mới chỉ là sự khởi đầu.

– Ồ! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người nói đó nhớ đến Tom? Nếu có người nào đó liên hệ với nàng với chuyện xảy ra cách đây sáu năm rưỡi… nếu…

– Kate!

– Tôi xin lỗi, Stu. Tôi đang mải mê suy nghĩ về điều đó…

– Hãy bình tĩnh. Cô nghỉ ngơi thoải mái, chúng ta sẽ nói chuyện đó vào ngày mai. Được không?

– Được, và… Stu… tôi không biết phải nói gì. Tôi… nó làm tôi quá xúc động… nó… anh…

– Xin chúc mừng, Kate.

– Cám ơn.

Nàng gác điện thoại lên, bốn trăm năm chục ngàn đô la? Anh ta muốn nói gì? Đó mới là khởi đầu.

– Mẹ.

– Mẹ đến ngay.

Tygue đang ngồi trong bồn tắm với con chó, đội mũ cao bồi, nghịch nước tung tóe.

– Các con đang làm gì vậy?

Nó làm nước xà bông văng lênn người nàng. Nàng nổi giận làm thằng bé cụt hứng.

– Nhưng con đã làm vườn cho mẹ.

Nàng ngồi xuống trên sàn đầy nước, nhìn con, nước mắt tràn đầy mi.

CHƯƠNG 8

Kate gọi điện thoại cho Felicia để báo tin vui của nàng.

– Kate, em đang nói về chuyện tạo nên một gia tài kếch xù đó à? Ông ta sẽ không gửi cho em những tờ hợp đồng đó đâu.

– Đáng lẽ em không nên viết quyển truyện đó.

– Em điên à!

– Em sợ người nào đó sẽ nhận ra em. Chị có hiểu được là phải khó chịu như thế nào, nếu lúc nào cũng bị săn đuổi bởi các phóng viên không? Họ rình mò bên ngoài nhà mình cả ngày lẫn đêm. Chị có biết vì sao em phải đến sống ở đây không?

– Chị hiểu điều đó. Kate. Nhưng chuyện đó đã lâu rồi. Nó không còn là tin giật gân với họ nữa.

– Sao chị biết được? Họ sẽ làm gì nếu họ biết được chỗ ở của Tom? Họ sẽ làm gì với Tygue? Hãy chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, Licia!

– Em nên nghĩ điều đó khi em viết quyển truyện này, Kate. Nó là một cuốn tiểu thuyết thật hay, không ai biết nó là chuyện có thật. hãy nghỉ ngơi và đừng nghĩ ngợi nhiều. Nó sẽ làm em điên đầu đấy!

– Em sẽ không gặp Weinberg?

– Em cần gặp anh ta chứ! Em mới hai mươi chín tuổi và em đang trên ngưỡng cửa của sự thành công. Em phải gặp anh ta và mọi việc sẽ tốt đẹp.

– Em phải đi mua ít áo để mặc.

– Đó là lỗi ở em. Em không chịu để chị gửi quần áo cho em trong nhiều năm qua.

– Dù sao, quần áo cũng không thành vấn đề với em. Điều em lo ngại là ông ta muốn nói về vấn đề quảng cáo công khai quyển sách. Trời ơi, Licia… em không thể.

Nàng nói như muốn khóc.

– Chính xác thì ông ta nói về chuyện đó như thế nào?

– Ông ta chả nói gì chính xác cả, ông ta chỉ đề cập đến vấn đề có thể. Nhưng ông ta không giải thích gì.

Nàng bỗng cười và nói thêm.

– Em có một ý kiến. Em sẽ để Tillie đến gặp ông thay em.

Felicia cười.

– Không được. Em phải đến gặp ông ta, ông ta là người đại diện của em. Ông ta sẽ không ném em cho sư tử ăn đâu, và ông ta cũng không thể buộc em làm điều gì được.

– Em không biết sẽ phải nói gì với ông ta?

Nàng đã sống một mình trong sáu bảy năm qua.

– Dù sao em cũng phải đi tìm cái gì để mặc đây.

– Chúc em vui.

Kate mỉm cười khi gác điện thoại, nàng ngồi ttong nắng chừng nửa giờ, cố gắng để lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ về cuốn truyện, về Tom, Felicia và về Tygue. Tại sao nàng đã viết nó. Câu chuyện đã làm tan nát cõi lòng nàng và nàng cần phải viết nó ra. Đó là một quyển sách thật hay và nàng đã đóan được điều đó.

Nhưng kết quả đã vượt qua sự mong đợi của nàng. Nàng muốn có sách để bán chứ không nghĩ nó ảnh hưởng đến cuộc sống nàng. Một khi họ biết nàng là ai thì tất cả mọi nỗ lực để che chở cho Tygue đều vô ích. Nhưng bây giờ nàng biết điều đó đã quá muộn rồi… Bỗng nhiên tiếng chuông ngoài cửa reo vang. Nàng ngạc nhiên bước ra mở cửa. Một người đàn ông đứng trên bậc thềm. Nàng đoán là Stu Weinberg. Lúc đó nàng mặc áo len đen và mang giày đen, quần bằng vải Ý đắt tiền mà nàng đã mua từ lâu rồi.

Nàng có dáng cao,gầy và thật nghiêm trang khi gặp Stu Weinberg lần đầu.

– Bà là Kate Harper?

Stu hơi ngờ ngợ và không giống gì với Stu trong óc tưởng tuợng của nàng. Anh ta cao bằng nàng với mái tóc đỏ, khuôn mặt của một đứa bé con với hàng ngàn nốt tàn nhang làm nàng buồn cười, và nàng thật sự cười lớn khi nghĩ đến việc nàng đã giao phó sự nghiệp của nàng cho gã đàn ông này trong sáu năm qua. Anh ta trông như mới chỉ hai mươi hay hai mươi hai. Nhưng thật ra anh ta đã bốn mươi mốt, bằng tuổi Felicia.

– Anh là Stu phải không?

– Tôi biết, tôi biết. Bà muốn xem bằng lái xe của tôi và muốn xé hợp đồng ngay lập tức phải không?

– Không chắc, xin mời vào.

Nàng tự hỏi không biết nhà cửa có bề bộn không? Nàng nhìn anh ta và cảm thấy anh ta đang đánh giá nhanh và nhìn quanh căn phòng.

– Anh uống cà phê nhé?

Anh ta gật đầu, đặt áo khoác, cặp đựng tài liệu trên ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Cảnh ở đây thật đẹp.

Nàng đứng im lặng một lúc và ngạc nhiên thấy thật thoải mái khi có mặt anh ta. Anh ta không phải là kẻ thù. Anh ta là người muốn giúp nàng kiếm ra tiền. Ngoài ra anh ta trông thật vui vẻ.

– Vâng, ở đây thật thanh bình và tôi vui mừng anh đã không ngại đường xa đến đây gặp tôi.

– Tôi cũng vậy.

Nàng rót cho Stu một tách và cả hai cùng ngồi xuống.

– Tôi có thể hỏi chị một câu điên rồ, được không?

Điệu bộ của Stu làm nàng thích anh ta hơn. Anh ta trông giống như một trong những người bạn của Tygue, chứ không giống nhà đại lý xuất bản nào cả.

– Chắc chắn được. Thế câu hỏi điên rồ đó là gì nào?

– Chị làm cái “quái” gì ở đây thế?

– Anh chớ nói điều đó vì anh đã nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật thật tuyệt vời và thanh bình. Nó là nơi rất tốt để nuôi nấng con cái.

– Quái quỉ thật.

Nàng cười vì tính thẳng thừng của anh ta.

– Không đâu.

– Nói cho tôi điều gì khác đi chứ! Có phải chị sẽ đến Los Angeles nếu tôi không đến đây không?

Nàng mỉm cười lắc đầu.

– Vậy mà tôi nghĩ thế. Tại sao chị không đi.

– Bởi vì tôi là một nhà ẩn dật và tôi thích như thế. Khi tôi mất chồng, tôi chỉ… tôi không đi đâu nữa.

– Tại sao.

– Tôi bận rộn ở đây.

Anh ta tiến đến gần. Bỗng nhiên nàng sợ.

– Chị làm gì?

Đôi mắt anh ta thật tinh nhanh nhưng hiền từ.

– Tôi viết văn, tôi dạy học và chăm sóc con cái. Nói tóm lại tôi rất bận.

Nàng định nói nàng sợ. Sợ cái gì? Sợ đàn ông? Sợ mọi người? Sợ cuộc sống hay một điều gì đó? Anh ta nhìn thấy điều đó trong mắt nàng.

– Trông chị không có vẻ gì sinh ra để làm những việc đó. Chị có bao giờ làm người mẫu thời trang hay diễn viên chưa?

– Chưa.

Nàng lắc đầu lo lắng và đốt một điếu thuốc lá khác, ở nàng có một dáng vẻ gì làm anh ta biết nàng nói dối. Có thể qua cách đi đứng, cử động, điệu bộ của nàng đã nói lên điều gì đó. Một người biểu diễn thời trang hay một tiếp viên hàng không? Nhưng nàng đã sống ở một nơi không ai biết đến nàng suốt cuộc đời. Anh để ý đến đôi giày sang trọng của nàng. Nhưng dù có là ai đi nữa, nàng cũng sẽ làm rung cảm những nhà xuất bản, nếu anh ta có thể đưa nàng ra khỏi nơi đây. Anh ta đến đây gặp nàng để xem nàng có thề mang lại nhiều mối lợi cho anh ta không. Bây giờ anh ta đã có câu trả lời. Anh ta và nàng sẽ rất giàu nếu nàng chịu hợp tác.

Stu mỉm cười dịu dàng với nàng và nhấp cà phê, nghĩ đến việc nàng sẽ xuất hiện trên truyền hình.

– Chị có mấy cháu?

– Chín. Nàng mỉm cười tiếp – Không tôi nói đùa đấy! Chỉ một cháu thôi nhưng nó nghịch bằng chín đứa khác.

– Tên cháu là gì?

– Tygue.

– Nó sẽ nghĩ thế nào nếu mẹ nó là một người thành công vĩ đại?

– Tôi không nghĩ nó đã tưởng tượng được những điều đó.

Nàng ngừng một lúc rồi tiếp.

– Tôi cũng vậy.

– Chị không cần lo lắng gì cả, Kate. Chúng tôi sẽ lo liệu cho chị. Tất cả những điều mà chị phải làm bây giờ là nhìn qua tờ hợp đồng và nghĩ thật thoải mái rằng vào tháng tới chị sẽ mua màn cửa mới, đồ chơi mới cho cháu và xương cho chó…

Anh ta nhìn quanh một cách ngây thơ làm nàng phì cười.

– Chuyện gì sẽ xảy ra khi cuốn truyện được in?

– Không có chuyện gì trong vòng vài tuần đầu đâu.

– Và rồi sau đó.

– Rồi chị sẽ xuất hiện vài lần trên truyền hình để trả lời cho các cuộc phỏng vấn. Không điều gì vượt qua sức chị cả.

– Và nếu tôi không xuất hiện.

– Cuốn truyện sẽ bị chậm trễ và chịu tổn thất. Chỉ đơn giản như thế.

Anh ta trông thật nghiêm trang khi nói điều đó.

– Trong hợp đồng tôi có phải ký điều đó không?

Anh ta lắc đầu một cách tiếc rẻ.

– Không, không ai có thể buộc chị làm bất cứ điều gì. Nhưng đó là một lỗi lầm lớn nếu không làm điều đó, Kate. Nếu chị có răng bằng cước, mũi to, mắt lé, lúc đó tôi có thể nói rằng chị không nên xuất hiện trước công chúng, nhưng như hiện nay…

Anh ta mỉm cười nhìn nàng.

– Chị có thể làm được điều đó.

Khi anh ta nhìn nàng bước vào phòng, anh ta biết nàng đã từng làm một người mẫu thời trang. Anh ta không bao giờ nghĩ nàng như thế khi nói chuyện với nàng qua điện thoại. Bây giờ anh ta tự hỏi tại sao anh ta đã không tò mò muốn gặp nàng trong hơn sáu năm qua. Có lẽ không bao giờ anh ta nghĩ nàng sẽ là một nhà văn lớn, cho đến khi đọc cuốn sách mới đây của nàng mang tựa đề “Mùa bóng cuối cùng”. Anh ta không tưởng tượng được tác phẩm của nàng lại hay đến thế.

– Chúng ta có thể nói về việc xuất hiện trước công chúng sau. Bây giờ chúng ta hãy bàn về những điểm mà họ đòi hỏi trong hợp đồng.

– Được rồi, anh uống thêm cà phê nhé!

– Cám ơn.

Anh ta uống năm tách cà phê trong hai tiếng đồng hồ để làm xong tờ hợp đồng.

Bây giờ nàng biết rõ tại sao nàng thích anh ta. Bỗng nhiên anh ta trở lại đúng là người vẫn thường nói chuyện với nàng qua điện thoại nhiều năm qua.

Anh ta giải thích cặn kẽ từng dòng chữ, điểm lợi và hại của tờ hợp đồng.

– Trời ơi! Anh nên là một luật sư.

– Tôi đã làm một luật sư trong một năm và tôi đã chán nghề đó.

Nàng nghe tiếng xe chở Tygue về đậu ngoài cửa, đã sáu giờ kém mười lăm. Họ đã làm việc cực nhọc suốt buổi.

– Anh ở lại dùng cơm tối với chúng tôi nhé!

Chả có gì để ăn tối ngoài thịt và phó mát, kiểu mời anh ta ở lại ăn tối làm nàng bật cười. Nhưng anh ta nhìn đồng hồ, lắc đầu.

– Tôi rất thích, Kate. Nhưng tôi có hẹn ăn tối lúc tám giờ tại Los Angeles.

– Ở Beverly Hills phải không?

– Không còn một nơi nào khác nữa à?

Cả hai cùng cười và bước ra cửa đón Tygue, Stu Weinberg nhìn đứa bé bước vào nhà, vòng tay quanh cổ mẹ nó và khựng lại khi thấy người lạ.

– Chào Tygue. Tên chú là Stu.

Anh ta đưa tay ra nhưng Tygue đứng im.

– Ông ta là ai.

– Đây là người đại lý của mẹ ở Los Angeles. Con không biết chào chú sao?

Thằng bé trông có vẻ như không quen tiếp xúc với người lạ bao giờ.

Nó đến gần và đưa tay cho chú Stu bắt.

– Chào chú.

Stu cất tờ hợp đồng vào trong cặp.

– Bây giờ chị không phải làm gì ngoài việc nghỉ ngơi.

– Còn những vấn đề khác thì sao?

– Vấn đề gì?

Anh ta đã hiểu nhưng muốn để nàng tự nói.

– Việc xuất hiện trước công chúng.

– Đừng lo lắng gì về điều đó.

– Stu… tôi không thể làm điều đó.

– Không thể… hay sẽ không?

Mắt anh ta nhìn nàng nghiêm trang.

– Sẽ không.

– Được rồi.

Anh ta tỏ vẻ nhẫn nại, hết sức nhẫn nại.

– Anh nói thật chứ?

– Chắc chắn rồi. Tôi đã nói với chị không ai có thể bắt chị làm bất cứ việc gì. Chị thật khờ dại nếu chị không làm thế. Nhưng đó là sách của chị, ngân phiếu và nghề nghiệp của chị. tất cả là do quyết định của chị. Tôi chỉ làm việc chi chị.

Anh ta làm cho nàng thấy mình thật nhỏ bé, ngu ngốc và nhút nhát.

– Tôi rất tiếc.

– Như vậy hãy nghĩ kỹ lại. Tôi chờ đến khi chị quyết định. Được không?

Họ bắt tay nhau và Kate nhìn anh ta bước vào xe Jaguar. Stu mỉm cười với hai mẹ con khi lái xe đi. Bỗng nhiên cả ba linh cảm như có một sự đổi thay.

CHƯƠNG 9

Felicia gọi cho Kate khi Tygue đã ngủ. Nàng kể cho Felicia về Stu Weinberg.

– Anh ta là một gã đàn ông dễ thương và em thích anh ta.

– Cái gì làm em nghĩ anh ta đã mang lại cho em gia tài mà em vừa có đó?

– Nếu nghĩ như thế, gặp anh ta hẳn em phải khúm núm. Nhưng thật ngạc nhiên. Chúng em ngồi uống cà phê, nói chuyện như những người bạn, bàn về tờ hợp đồng.

– Em yêu anh ta à? Felicia vui vẻ nói đùa.

– Ồ! Trời ơi! Không. Anh ta trông như một đứa bé với mái tóc đỏ như củ cà rốt. Nhưng anh ta là một người đại lý rất tốt và em không cảm thấy rung động khi nói chuyện với đàn ông đâu?

Felicia cảm thấy vui cho nàng.

– Được rồi. Bây giờ sao?

– Chị muốn nói gì. Bây giờ thì sao à?

– Chả có gì cả. Em gửi tiền vào ngân hàng. Em sẽ gửi Tygue vào đại học. Stu đề nghị mua cho Bert khúc xương.

– Em đã bỏ qua điều quan trọng.

Giọng Felicia nghiêm trang trở lại.

– Việc xuất hiện trước công chúng thì sao?

– Anh ta nói em không cần làm điều đó.

– Chị không tin em.

– Đó là điều anh ta đã nói.

– Anh ta không yêu cầu em à?

– Có chứ.

– Rồi em trả lời sao?

– Em nói, em sẽ không làm điều đó.

– Em biết đó, em đã làm một điều ngu xuẩn. Nếu chị là anh ta chị sẽ đá em ra khỏi cửa.

– Đó là lý do vì sao chị không là anh ta.

– Anh ta để cho em thoát khỏi lưới một cách dễ dàng thế à?

– Vâng.

– Như thế anh ta thật điên khùng.

– Có lẽ thế. Dù sao, em cũng đã ký hợp đồng và mọi việc đã xong cho đến khi có cuốn sách kế tiếp.

– Thật vô lý.

– Chị muốn nói gì, vô lý à?

– Em đã thức khuya, hút thuốc là và uống cà phê, không chơi bời, rồi thậm chí không cả tiêu tiền. Vậy em viết văn để làm gì?

– Em vẫn tiêu xài đấy chứ!

– Thực phẩm hàng ngày à?

– Em không cần may mặc gì?

– Hiển nhiên rồi. Em có đi đâu bao giờ.

Nàng tự hỏi tại sao đó là một khuyết điểm? Tại sao nàng phải ăn mặc, rồi đi chơi để không là “vô lý”. Tại sao viết một cuốn truyện không là quá đủ. Có thể lần tới nàng sẽ đi mua sắm ở Carmel khi đi gặp Tom. Ngày mai nàng phải đi.

Sáng hôm sau, nhìn nàng sửa soạn Tygue hỏi:

– Mẹ lại đi dạy học phải không?

Lần đầu tiên nàng thấy hơi khó chịu vì câu hỏi của nó.

– Vâng, con yêu. Tillie sẽ đến đây với con.

– Con có thể làm việc ở vườn, con sẽ cảm thấy rất vui. Ăn đi con.

– Có một con bọ trong bánh mì của con.

Nó đẩy bánh mì ra xa. Bert luẩn quẩn bên nó và liếm mép.

– Con hư quá! Tygue.

Những giọt lệ bắt đầu long lanh trong mắt thằng bé làm nàng cảm thấy thật chán nản.

Nàng ngồi xuống và dang hai tay, thằng bé bước chậm đến bên nàng.

– Chuyện gì thế con?

– Con ghét ông ta.

– Ai?

– Ông ta, người đàn ông đã ngồi trong ghế kia.

– Người đàn ông đến đây hôm qua phải không?

Nó gật đầu.

– Nhưng ông ta bán sách của mẹ mà.

– Con không thích ông ta.

– Thật ngu ngốc.

Tygue nhún vai. Xe đưa nó đi học đang bấm còi ngoài cổng. Nàng nói:

– Đừng nghĩ ngợi gì về ông ta nữa nhe! Chịu không?

Tygue nhún vai lần nữa. Nàng ôm nó.

– Mẹ yêu con và chỉ mình con. Con hiểu điều đó không?

Mặt nó tươi lại.

– Chúc con vui vẻ.

Nó mặc áo khoác, vỗ về Bert và bước ra cửa.

– Chào mẹ.

– Chào con.

Nhưng khi Tygue đi rồi, nàng thấy giận nó. Nó ghen với Stu Weinberg chắc? Nó chưa bao giờ thấy một người đàn ông trong nhà. mọi người đều cần một thứ gì đó ở nàng. Còn nàng cần gì? Nàng không chắc nàng không có thì giờ để tự hỏi mình điều đó.

CHƯƠNG 10

Nàng đến thăm Tom mới được gần hai tiếng nhưng nàng đã cảm thấy mệt mỏi.

– Chúng ta đi dạo bên hồ nhé?

– Anh không muốn đi dạo. Anh chỉ muốn Willie.

Willie là chú gấu bằng bông mà nàng đã mang cho anh.

– Thế thì chúng ta đến với Willie nào?

– Anh không muốn Willie.

Nàng mỉm cười.

– Vậy anh muốn nằm trên võng mãi à?

Anh lắc đầu, trông anh như muốn khóc. Thật ra trông anh giống như Tygue sáng nay. Nhưng Tygue muốn khóc vì ghen với Stu; còn anh thì sao, có vấn đề gì với anh thế.

Mọi khi anh rất vui và đáng yêu. Tại sao hôm nay anh tỏ ra khó chịu thế. Nàng đã chịu đựng quá nhiều cho ngày hôm nay.

– Anh xin lỗi, Katie.

Anh nhìn nàng và đưa tay ra như thể anh đã chợt hiểu vẻ kiên nhẫn trên mặt nàng, nàng cảm thấy có lỗi khi ôm anh trong tay.

– Không có chi. Em chỉ đoán anh cần vài món đồ chơi.

Đã nhiều tháng nay nàng không mua cho anh thứ gì ngoại trừ những món đồ chơi mà Tygue đã chơi chán. Nàng bỗng thấy muốn hôn anh, như hôn một người đàn ông chứ không phải một đứa bé.

– Tất cả điều anh cần là em, Katie. Em không cần mua đồ chơi cho anh.

Nghe anh nói nàng nhớ lại cảm giác xa xưa nhất. Nàng nhìn vào mắt anh. Nhưng không phải Tom ngày xưa mà là một đứa bé.

– Em cũng yêu anh.

Nàng ngồi xuống cỏ, bên cạnh anh. Trong một phút nàng muốn nói cho anh chuyện gì đang xảy ra.

– Em muốn chơi Bingo không?

Anh nhìn nàng. Nàng mỉm cười mệt mỏi. Nàng mặc áo len mà anh đã mua cho nàng một thời gian sau khi họ lấy nhau. Đã một thời anh rất thích, nàng mặc nó. Bây giờ thì anh không để ý hoặc đã quên nó.

– Anh biết không, em hơi mệt.

Nàng ngập ngừng.

– Thật ra đã đến lúc em phải về.

– Không, chưa được. Em chưa được về.

– Em phải về thôi, nhưng em sẽ trở lại trong vài ngày nữa.

– Không, em sẽ không trở lại đâu.

– Em sẽ trở lại chứ!

Nàng nhìn anh khi ông Erhard đến gần. Ông ta cầm chú gấu Willie trong một tay, tay kia cầm sách.

– Ồ! Anh hãy xem ông Erhard mang gì cho anh kìa!

Nhưng Tom trông cáu kỉnh và buồn bã.

– Hãy ngoan đi nào, anh yêu. Em sẽ trở lại sớm.

Anh nắm chặt tay nàng. Lần đầu tiên trong nhiều tháng qua nàng lại thấy rất cần anh.

– Em yêu anh.

Nàng nói và nhẹ nhàng rời anh. Kate bước trở lại xe, thở dài và nhìn cảnh vật chung quanh:

– Thật là điên rồ.

Nàng nói lớn, cười, đốt một điếu thuốc rồi cho nổ máy xe. Nàng chợt nảy ra một ý kiến. Nàng đã đến thăm Tom trong hơn sáu năm ở Carmel mà chưa bao giờ ra phố, dù chỉ cách chỗ Tom ở khoảng hai mươi dặm. Chưa bao giờ nàng đi mua sắm trong các cửa hàng ở Carmel. Nàng nuốn lái xe ra phố, đi dạo một lát trên đường. Nàng nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Hôm nay nàng từ giã Tom sớm hơn mọi khi hai tiếng đồng hồ.

Nàng quẹo trái. Con đường thật đẹp với những cây cọ hai bên. Nàng mỉm cười vui vẻ khi xe tiến vào phố.

Điều đầu tiên đập vào mắt nàng là bộ đồ bằng lụa màu xám bày trong tủ kính một cửa hàng. Nàng cảm thấy như trẻ lại, nàng thích con búp bê và con gấu nhồi bông.

– Thưa bà muốn mua gì?

Người đàn bà bán hàng chắc chắn là người Pháp. Bà ta nhìn nàng như thể để đánh giá.

– Tôi có thể xem được không?

– Vâng, dĩ nhiên được.

Bộ đồ lụa rất vừa với nàng. Nó dường như may sẵn cho riêng nàng. Nàng cảm thấy như mình là một công chúa hay một hoàng hậu.

– Tôi mua chiếc áo này.

Trên đường về nàng lái nhanh hơn bao giờ hết. Nàng đã sử dụng hai giờ một cách hữu ích.

Nàng vẫy Tygue khi cho xe đậu vào sân. họ lại làm việc trong vườn và Tygue giọng nói có vẻ vui hơn buổi sáng nhiều.

– Chào con.

Nàng để giỏ xách trong xe và đi đến gần để hôn nó, nhưng nó rất bận rộn. Kate vui vẻ bước vào nhà, mọi việc đều tốt đẹp. Felicia gọi điện thoại báo cô sẽ đến cuối tuần này.

Felicia đến thật. Cô mang theo ba chai sâm banh và đưa cho Kate một hộp nhỏ gói giấy bạc, Kate mở gói và bên trong là một chiếc đồng hồ bằng vàng có hình quả tim. Kate lật mặt sau đồng hồ thấy có dòng chữ “Cho sự can đảm, dũng cảm và tình yêu”.

Kate đeo đồng hồ vào tay.

– Em không biết nói gì bây giờ. Nước mắt chảy dài trên má nàng.

– Em chỉ cần nói em sẽ là một đưa bé ngoan và cho mình một cơ hội. Đó là tất cả những điều chị muốn cho em.

Kate đã định nói với Felicia về việc nàng đi mua sắm ở Carmel. Nhưng rồi lại thôi.

– Em sẽ cố gắng. Với chiếc đồng hồ này, em cảm thấy em phải làm như thế, Licia em sẽ mất mát thật nhiều khi không có chị.

Đó là ngày nghỉ cuối tuần thật tuyệt vời. Họ nói chuyện về quyển sách và tờ hợp đồng, và về công việc của Felicia.

Đối với Kate, niềm vui của sự thành công đang bắt đầu hiện hữu trong nàng. Sáng hôm sau Kate đeo đồng hồ mới và mặc chiếc áo sơ mi thể thao mà nàng ưa thích. Họ cắm trại, đưa Tygue đến nông trang Adams, họ cỡi ngựa trên đồi.

Vào ngày chủ nhật, Licia ngủ trễ trong khi nàng đưa Tygue đi nhà thờ. Buổi trưa họ ăn trên cỏ. Felicia nằm trên cỏ ấm, nhìn lên trời, cô nói:

– Em biết không Kate, thỉnh thoảng chị cũng có thể hiểu được tại sao em thích ở đây.

Kate cười với bạn, Felicia tiếp.

– Nó thật thanh bình.

Kate hỏi.

– Đó là một lời khen ngợi hay  than phiền.

– Nay bây giờ đó là một lời khen ngợi, chị thật sự chưa thích trở về. Có lẽ phải vài tháng nữa chị mới đến được.

Felicia bỗng nhận ra có vẻ gì lạ lùng trong mắt Kate. Em đang lo lắng điều gì thế?

– Em đang suy nghĩ.

– Về cái gì?

– Ngày mai chị sẽ làm gì, chị Licia?

– Ồ! Trời ơi! Đừng hỏi. Chị có cuộc hẹn trước bữa ăn trưa.

– Và sau đó.

– Em muốn nói gì? Sau đó à?

– Chị có bận rộn cho bữa trưa không?

– Không sao? Chị có thể làm gì cho em?

– Vâng. Chị có thể làm cho em điều này.

– Cái gì?

– Đưa em đi ăn trưa.

– Nhưng ngày mai chị phải về.

Felicia ngồi lên.

– Em biết chị phải trở về San Francisco. Em sẽ đi theo chị.

– Đi San Francisco.

Felicia nhắc lại như không tin ở tai mình.

– Vâng.

Felicia ôm choàng lấy Kate như để trao nhau niềm vui.

Tygue mở to mắt nhìn hai người.

– Ai sẽ ở với con?

– Tillie. Cũng có thể mẹ sẽ đem con theo đi San Francisco.

Xem thêm

Nhận báo giá qua email