Tài không hiểu nổi tại sao Hoa tài tình như thế. Buổi sáng làm việc trong văn phòng, trời bỗng đổ cơn mưa và Tài thèm uống một ly cà phê sữa nóng, ăn một chiếc bánh bao của quán bà Sáu Trà Vinh, tiệm làm bánh bao nổi tiếng ở đây. Tài lắc đầu, giờ này trời mưa công đâu lái xe đi xa chỉ để ăn mỗi chiếc bánh. Chàng cúi đầu làm việc giấy tờ tiếp. Và chỉ năm phút sau, chàng ngửng đầu lên đã thấy Hoa trước mặt, tay cầm túi bánh và ly cà phê sữa như phép thần trong truyện ngàn lẻ một đêm, mang đến những ước nguyện dù nhỏ nhoi nhất cho chàng. Tài không tưởng tượng tại sao Hoa ngồi ở nhà thấy trời mưa có thể đoán chàng sẽ thèm ăn món này. Và lái xe đi mua đem đến văn phòng cho chàng, trước khi Tài có ý thèm ăn chiếc bánh bao!
Hoa làm chàng vui, yêu đời, nàng lại khéo léo đề cao chàng, biết chàng hãnh diện ở điểm nào để cho Tài lên ở điểm đó. Tài có khuyết điểm nào, Hoa như không hề biết tới và để Tài hiểu là nàng không quan tâm đến! Như chuyện Hoa cao hơn Tài gần nửa cái đầu! Tài vẫn có mặc cảm mình lùn và rất khó chịu khi có ai như muốn tỏ ra cao hơn chàng, đàn ông hay đàn bà cũng thế. Từ khi gặp Tài, Hoa lúc nào cũng đi dép thấp, nàng lại hơi khòm lưng xuống một tí khi đi cạnh Tài để đỡ chênh lệch.
Nàng chọn quần áo mặc để tránh cho người khác để ý đến cặp đùi thon dài của nàng, vải áo nàng mặc đều có sọc ngang thay vì sọc thẳng để đỡ cho cảm giác cao. Khi đi dạ vũ với Tài, nàng tránh nhảy valse, lấy cớ hay bị chóng mặt khi quay mặc dù Hoa nhảy valse quay rất đẹp và điệu nghệ. Vì Hoa biết Valse ít người ra nhảy, khi quay phải thẳng người, ai nhìn cũng thấy ngay Hoa cao hơn Tài nhiều và sẽ làm Tài khó chịu nếu có ai xầm xì. Nhảy những điệu nhiều người ra đầy sàn nhảy như rumba, boston, slow, tango, không ai để ý đến ai, nhảy lại chậm, nàng có khòm lưng một chút để cho bằng Tài cũng dễ dàng hơn!
Hoa khéo léo chọn những ưu điểm của Tài để khen một cách kín đáo, không bao giờ để lộ ra vẻ giả dối để người nghe có cảm tưởng nịnh. Biết Tài rành về địa ốc, đầu tư, Hoa hỏi những câu hỏi về nhà cửa, giá cả lên xuống, thị trường chứng khoán để Tài giảng cho nàng, mặc dù Hoa đã biết rành rõi mọi vấn đề! Và nàng chớp mắt thán phục hiểu biết sâu rộng của Tài, tự cười sự ngu dốt của mình.
Tài khoan khoái thấy Hoa phục mình và cảm thấy mình cũng khôn ngoan, giỏi hơn người thật. Mặc dù biết Tài xấu trai nhưng Hoa không bao giờ để cho Tài cảm giác là Hoa nhận thức những cái xấu của chàng, như nàng không hề thấy cặp mắt hơi lồi của Tài hay cục yết hầu lên xuống trên cổ mỗi khi Tài nuốt nước miếng! Trái lại Hoa hay ngắm nhìn cặp tai dài có vành úp rất kín để khen tưóng số của Tài rất tốt, sẽ sống lâu trường thọ. Chiếc mũi to như mũi lân của Tài đưọc Hoa khen mũi đẹp và kín, tiền vào như nước, không bao giờ chảy đi đâu, số giàu là nhờ ở chiếc mũi quí tướng!
Nhưng điều quan trọng nhất là khi ngủ với Hoa, Tài mới thấy trên đời quả thật không còn gì có thể sánh bằng. Chàng đã ngủ với nhiều người đàn bà đẹp, sexy với thân hình nóng bỏng, gợi cảm hơn Hoa. Nhưng đó chỉ là những lần trao đổi, tiền trao cháo múc, hoặc như có lần may mắn đưọc ngủ với Lệ, Tài biết cũng chỉ vì Lệ say mèm, không biết mình ngủ với ai!
Những dịu ngọt, ân cần của Hoa trong giường ngủ làm Tài ngỡ mình trở lại thời mới lớn, nhiều mơ mộng, ước ao được nằm cạnh đàn bà đẹp và bây giờ đang được tận hưởng. Hoa chiều chuộng chàng, cho chàng những cảm giác mạnh mẽ, lạ lùng nhất chưa bao giờ được biết. Và chàng thèm muốn Hoa thường xuyên, như thể Tài mới chỉ vừa 20 tuổi, còn đầy thanh xuân, không bao giờ ngưng chán! Chàng thấy Hoa như một thứ ma tuý, đã dính vào rồi lúc nào cũng khát khao đòi hưởng tiếp, không có không được.
Trong thời gian ba tháng đầu khi cặp với Tài, Hoa không hề nhắc đến chuyện tiền bạc hay đòi hỏi gì. Nàng như người bây giờ mới gặp người đàn ông xứng đáng với mình, như nàng ngủ với Tài vì yêu chàng, không cần đến bất cứ gì khác. Chỉ sau khi thấy Tài đã mê mệt, không thể rời nàng ra khỏi nữa, Hoa mới dần dần và kín đáo nhắc đến những nữ trang nàng có trước kia, đẹp biết bao nhiêu, nhưng đã phải bán rẻ cho mấy chị bạn.
Nàng kể lại cho Tài nghe chiếc vòng emerald nàng mua mấy năm trước hai mươi ngàn Mỹ Kim, lúc cần bán chỉ được có tám ngàn. Hoa lắc đầu. Em quí chiếc vòng đó lắm, màu xanh kỳ lạ, không bao giờ có thể mua lại được chiếc vòng như thế nữa!
Tài không nói gì nhưng đêm hôm sau, trước khi lên giường ngủ với Hoa, chàng mở chiếc hộp đựng một vòng emerald lớn, đẹp xanh mướt và cẩn trọng đeo lên cổ Hoa. Hoa lặng người không nói, cảm động chớp mắt liên hồi dù trong đầu nàng đang tính nhẩm chiếc vòng lớn thế này đáng giá bao nhiêu. Ít ra cũng phải hơn ba mươi ngàn đô la. Nàng định giá như thế và tiếp tục chớp mắt, ôm lấy cổ Tài hôn chiếc hôn nóng bỏng nhất. Đêm đó Tài sung sướng thấy Hoa nhiệt tình như chưa bao giờ chàng được thấy. Một chiếc vòng vài chục ngàn có bao nhiêu, để Hoa được hài lòng và ban phát cho Tài những cảm xúc chàng cần có như người đã ghiền ma tuý chân chính, không có không chịu được!
Hoa không để Tài có cảm tưỏng là nàng đòi Tài phải mua nữ trang. Nàng chỉ nhắc khéo khi đi dạ hội là chiếc gown nàng mặc mầu hồng không thể đi với chiếc vòng màu xanh, thà nàng để ngực trần không đeo gì cả còn đẹp hơn. Và ngày hôm sau, Tài đã mua ngay một chuỗi trai đen để Hoa thử mặc với chiếc áo đi dạ vũ cho tuần sau!
CHƯƠNG 15
Hoa tính nhẩm trong đầu. Những nữ trang Tài mua cho nàng tuy đã nhiều nhưng tính ra tiền cũng chưa thấm vào đâu. Sau khi Tài mua tặng nàng chiếc vòng emerald và chuỗi trai đen, mỗi lần đi dạ vũ đã trở thành một thông lệ cho Tài mua nữ trang tặng nàng. Chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón tay gần bốn chục ngàn Mỹ Kim, vòng gắn ở tai bằng bạch kim cẩn kim cương hơn năm chục, cổ tay một vòng ngọc hơn hai chục, rồi một vài món khác nữa, nhưng Hoa thấy vẫn chưa bao nhiêu.
Nàng cười khỉnh, chừng ba trăm ngàn là cùng chứ gì! Thấm thía gì! Lúc còn làm ăn được, tiền vào như nước do mấy vụ đụng xe, mỗi tháng vào cả một hai trăm ngàn, nàng đã mua nữ trang gần cả triệu! Từ khi thua bạc ở Las Vegas nàng đã bán đi gần hết, nhưng lần này có nữ trang do Tài mua tặng, nàng đã khôn hơn, đem bỏ trong safe deposit hết, chỉ lâu lâu mang đồ thật ra trưng, còn chỉ đeo toàn đồ giả. Đeo nữ trang nửa giả, nửa thật, ăn mặc đẹp lộng lẫy như nàng, ai cũng tưởng toàn đồ thật hết! Để đó chắc ăn trong safe deposit, Hoa nhất quyết giữ của và sẽ không bao giờ bán nữa, làm chút vốn cho chắc!
Nhưng tiền nữ trang cũng chỉ tới mức vài trăm ngàn, nàng muốn lột của Tài vài triệu Mỹ Kim, phải đổi món khác! Nàng chơi hai chân hụi, mỗi hụi nửa triệu Mỹ Kim, Tài mỗi tháng đóng tiền cho nàng! Nàng nói dạo này tiền lời ngân hàng ít quá, em chơi hụi với toàn mấy bà vợ các ông bác sĩ thẩm mỹ ở đây, mấy bà nha sĩ, luật sư không, đâu sợ bị giật hụi! Tài cắn răng chi tiền đóng hụi, không dám thở than một câu. Chỉ cần tỏ vẻ hơi ngần ngừ là đêm đó Tài đã thấy Hoa thay đổi liền. Đang là người nóng bỏng hừng hực những đêm trước, nàng như một tảng băng, sờ vào thấy lạnh toát, còn gì là những âu yếm Tài ghiền được hưởng mỗi đêm!
Được hơn nửa năm cặp với Tài, Hoa biết chắc Tài đã mê mệt nàng, không thể dứt ra được, nàng cần đánh mau đánh mạnh hơn! Hoa bàn với Tài, tại sao anh không mua thêm một căn nhà vacation home ở Santa Barbara. Ở Quận Cam này mãi cũng chán, mình có thêm nhà nghỉ mát ở vùng trên để thay đổi đi chơi cuối tuần có phải tiện lợi không? Mà nhà cửa mua chỉ có lên giá vùn vụt, đâu có lỗ mà sợ! Em có người bạn làm realtor cho biết ở Santa Barbara có căn nhà này đẹp lắm, đáng giá hai triệu, nhưng chủ cần bán, mình trả triệu ruởi chắc mua được! Thấy Tài dùng dằng, Hoa bồi thêm: “Nhà mình đang ở đứng tên anh và vợ anh, có chuyện gì, em ra đường ở sao?”.
Hoa bưng mặt khóc. “Mình ăn đời ở kiếp với nhau, anh lo cho vợ anh đầy đủ như vậy, còn em anh có để ý gì đâu mà!”. Hoa nhắc tới vợ Tài là điều cấm kỵ, nhưng nàng thấy không dùng đòn này không xong. Vợ Tài ở một căn nhà khác trong khu Garden Grove, Tài đã thuê hẳn một người đàn bà góa từ Việt Nam sang để ở trong nhà ngày đêm trông coi cho vợ chàng. Câu chuyện vợ Tài là điều ít người biết, Tài dùng đủ cách che giấu, không muốn cho ai biết đến.
Vợ Tài nằm một chỗ không đi lại được, chân tay bị co quắp vì bị phỏng nặng hơn 10 năm trước. Tai nạn xảy ra khi vợ Tài lái xe bị một chiếc xe khác lái bậy vượt đèn đỏ đụng ngang hông. Chiếc xe Ford vợ Tài lái có thùng xăng đặt dưới gầm xe, khi đụng hông dễ bị bể và phát nổ. Xe bùng cháy và vợ Tài kẹt cứng trong xe, bị cháy gần hết thân thể, xe chữa lửa đến phải dùng máy cắt cửa xe mới lôi vợ Tài ra được. Vợ Tài được đưa vào cấp cứu chết đi sống lại mấy lần vì vết thương quá nặng và phỏng hơn 80% cấp ba. Với y khoa tân tiến và cách chữa mới nhất tại đại học UCLA, vợ Tài được cứu sống nhưng thành phế nhân suốt đời, cần người trông coi ngày đêm.
Đúng lúc đó vụ kiện công ty Ford vì chế tạo chiếc xe bị khuyết điểm do thùng xăng dễ bị nổ khi đụng ngang hông bắt đầu. Trước khi vợ Tài bị tai nạn đã có bốn trường hợp những người lái xe khác bị giống như thế. Hầu hết đều bị chết, chỉ có một người sống sót nhưng cũng tàn phế như vợ Tài. Tổ hợp luật sư Gregg, White & Stevens nổi tiếng trên New York vì các vụ kiện gọi là product liability liên lạc ngay với Tài để đứng tên trong vụ kiện toàn quốc chống hãng Ford. Với vợ Tài và một nạn nhân khác tàn phế đến mức độ khủng khiếp ra làm chứng trong phiên xử, bồi thẩm đoàn đã kết án hãng Ford bất cẩn trong việc chế tạo xe và xử hãng Ford phải bồi thường 5 triệu Mỹ Kim cho vợ Tài. Sau khi trừ chi phí tổ hợp luật sư ăn 40%, phần vợ Tài được 3 triệu Mỹ Kim để đền bù cho thương tật tàn phế.
Với số tiền lớn do vụ kiện đem lại, Tài thấy không cần phải giữ tiệm ăn chuyên bán bún trên đường Brookhurst nữa. Tuy nhà hàng đông khách nhưng cũng chỉ kiếm tiền ở mức khá giả không thể gọi là giầu được. Tài sang lại cửa tiệm được hơn ba trăm ngàn, với số tiền 3 triệu Mỹ Kim của vợ, Tài bắt đầu kinh doanh vào địa ốc. Mua đi bán lại những khu apartments, xây shopping center cho thuê, mua đất khu gần sa mạc để đó đợi những hãng xây nhà mở mang tới gần rồi bán lại, lời gấp bốn năm lần giá mua; chẳng mấy chốc Tài đã trở thành một trong những người thành công và giầu nhất tại khu Bolsa này. Điều làm Tài bực mình nhất là đã làm giầu vì đầu tư vào địa ốc nhưng cái tên Tài bún vẫn còn đó, ai nhắc đến Tài cũng kèm theo biệt danh bún để cười ngạo, cho rằng Tài làm giầu chỉ vì bán bún!
Tài vẫn chăm lo cho vợ đầy đủ. Thực sự tiền khởi đầu do tiền của vợ Tài được bồi thường, các tài sản lúc đầu đều đứng tên vợ Tài, chỉ sau này khi tiền đẻ ra tiền, Tài mới đứng tên riêng. Nghe Hoa nhì nhằng về chuyện nhà cửa, lúc đầu Tài định lờ đi nhưng trốn tránh, nói lảng sang chuyện khác cũng không xong. Tài thấy Hoa nói có lý, căn nhà đang ở tên của hai vợ chồng Tài, nếu chàng có chuyện gì, chắc chắn hai đứa con bảo vệ cho mẹ sẽ lấy lại ngay và đuổi Hoa ra đường!
Hoa nói đến chuyện ăn đời ở kiếp với chàng và Tài tin ngay như vậy. Hoa mặn nồng âu yếm như thế phải là tình yêu đích thực, làm sao giả trá cho được. Mà Tài là người khôn ngoan, chàng chỉ đi gạt người khác, ai có thể gạt nổi chàng. Tài vẫn tự hào có mắt tinh đời, biết nhận xét người, biết dùng người. Bao nhiêu kẻ làm ăn chung với chàng hay làm công cho chàng, có ai dám qua mặt chàng đâu?
Tài không thể làm giấy tờ ly dị vợ. Tài sản hai người đứng tên chung quá nhiều, nếu chia ra chàng sẽ mất nhiều, không còn vốn làm ăn tiếp! Hơn nữa vợ Tài đi lại không được, những năm sau này bị nhiều biến chứng đủ thứ, nào là nhiễm trùng chạy vào máu phải vào nhà thương nhiều lần suýt chết, lúc khác bị sưng phổi phải thở máy cả hai ba tháng. Gần đây bắt đầu bị lở loét ở háng và mông vì nằm nhiều. Bác sĩ đã nói với chàng, nhiều lắm vợ Tài chỉ sống thêm được một hai năm là cùng. Đợi thêm một thời gian nữa vợ chàng chết, Tài sẽ làm giấy tờ chính thức với Hoa. Vì chàng biết chàng không thể rời Hoa ra được nữa. Hoa đã nói sẽ sống với chàng mãi mãi và Tài tin ngay như thế!
CHƯƠNG 16
Căn nhà Tài mua đứng tên Hoa tại Santa Barbara đáng giá 1 triệu rưởi. Cộng chung với các thứ tiền chàng mua sắm từ trước đến giờ cho Hoa, tiền 2 chân hụi, tiền nữ trang…tính ra cũng đến 3 triệu mỹ kim. Tài choáng người khi cộng sổ, chàng không ngờ tiền tiêu ra từ khi cặp với Hoa lên nhiều đến thế! Cứ tiêu như thế này, tài sản chẳng mấy chốc không cánh mà bay. Nhưng tiền vẫn của mình mà! Tài tự trấn an và nhủ thầm như thế. Hoa ăn đời ở kiếp với chàng, khi nào vợ Tài chết, chàng sẽ làm giấy tờ chính thức với Hoa, tiền bạc là của chung, có gì mà thắc mắc!
Nhưng tự đáy lòng Tài vẫn thấy có điều không ổn, chàng tin Hoa, nhưng tài sản chỉ có thể mỗi lúc mỗi tăng, không thể giảm đi được. Đã tiêu ba triệu cho Hoa, chàng cần phải kiếm thêm tiền để gỡ lại, càng sớm càng tốt, cho chắc ăn, ấm bụng! Tài nhìn lại giấy tờ kết toán về tài sản, về tiền thu vào mỗi tháng, tiền chi ra. Ngoài những đầu tư do tiền bồi thường vụ kiện của vợ chàng, đầu tư khác quan trọng nhất trong portfolio của chàng là công ty Thiên Long. Số tiền 28 triệu Mỹ Kim đã được giao cho chàng để đầu tư, sinh lời, tiền lời chia đôi. Tài lập nên công ty Thiên Long riêng biệt với những đầu tư khác đứng tên Tài và vợ chàng không để lẫn lộn. Số tiền 28 triệu đã được chàng dùng để đầu tư vào địa ốc, mua một khu apartments tại Santa Ana, một shopping center tại Huntington Beach, tiền còn lại dùng để mua stocks và bonds.
Chỉ trong vòng một năm, giá trị của số tiền đầu tư này đã tăng lên gần 30 triệu, chưa kể số tiền thu vào mỗi tháng do tiền thuê, tiền dividends của stocks và tiền lời do Treasury bonds. Tài thấy mình như có bàn tay vàng của vua Midas thời xưa, mó vào đâu thành vàng đến đó. Nhưng trong 2 triệu gia tăng giá trị này, phần chàng chỉ có một nửa là một triệu Mỹ Kim, chưa thấm thía gì so với tiền chàng chi ra cho Hoa! Tài ngẫm nghĩ lại về việc đầu tư của công ty Thiên Long và thấy hơi nghi ngại. Cách đây mấy ngày chàng được chỉ thị phải sáp nhập công ty Thiên Long vào một tổ hợp mới, tổ hợp này nằm dưới quyền kiểm soát của một tổ hợp khác, theo hệ thống kim tự tháp pyramid. Công ty chóp bu nắm giữ mọi sự nằm ở vùng Caribbean, hòn đảo Cayman Island.
Tài được cho biết phải liên lạc với công ty đầu tư của vợ chồng Tuyến tại Quận Cam và việc giấy tờ sẽ do luật sư Quang đảm trách. Tài băn khoăn vì cảm thấy bắt đầu bị phiền nhiều do việc thay đổi chủ quyền đứng tên của công ty Thiên Long. Chàng trước giờ chỉ hoạt động một mình, không dính líu đến ai, không ai nhòm ngó. Chàng nhận lời đầu tư số tiền 28 triệu Mỹ Kim cho công ty Thiên Long chỉ vì sự khẩn nài của Nguyễn Hoàng Vượng, người em họ của chàng, làm việc trong bộ Thương Mại tại Hà Nội.
Vượng biết tài chàng và đã tìm cách liên lạc với Tài từ mấy năm nay. Lần cuối cùng Vượng đích thân bay sang Cali, nài ép Tài. Vượng nói:
“Em biết anh không cần, anh đã giầu nhiều rồi. Nhưng nếu anh đầu tư cho số tiền lớn em được giao phó để đầu tư vào vùng Quận Cam, em sẽ được thưởng nhiều, đường tiến thân của em được bảo đảm. Anh giúp cho em với!”.
Tài lấy làm khó nghĩ. Chàng không muốn dính líu gì đến chính quyền cộng sản Hà Nội, chẳng gì chàng cũng là người tỵ nạn từ năm 75 ở đây. Nhưng Tài không hoạt động chính trị, chàng chỉ biết đến việc kiếm tiền, đầu tư. Món tiền Vượng đưa sang, nói là của một nhóm trong bộ Thương Mại chỗ Vượng làm việc, muốn bỏ tiền đầu tư vào địa ốc tại vùng Quận Cam ở Cali và cần người giỏi giang về đầu tư và tin cậy được để làm việc này.
Tài sau cùng nhận lời để đầu tư và chàng chỉ biết một mình Vượng. Mọi việc từ đưa tiền sang đến báo cáo về tài sản của công ty Thiên Long, tiền đầu tư vào đâu, chi thu, tiền lời… mọi sự đều qua Vượng và Tài cũng không cần biết đến nhóm nào tại Hà Nội tung tiền sang Quận Cam này cho chàng đầu tư. Từ hơn một năm nay, mọi sự trôi chảy, Tài được Vượng hoan hỉ báo cho biết hắn đã được cất nhắc lên làm lớn trong bộ Thương Mại, lại được chia tiền lời, xây nhà lớn, có xe hơi đi, con cái 2 đứa sửa soạn cho sang Mỹ du học.
Tài cũng thấy vui giúp được đứa em họ, lại có thêm vốn làm ăn. Nhưng từ khi nghe Vượng báo tin về sự thay đổi sáp nhập công ty Thiên Long vào tổ hợp công ty kiểu pyramid, chàng bắt đầu khó chịu nhưng chưa biết giải quyết ra sao. Và nghĩ đến số tiền đã chi ra cho Hoa, làm hao hụt tài sản đang có, bây giờ lại phải làm giấy tờ để sáp nhập công ty Thiên Long, làm chàng bực bội.
Tài bẻ gẫy chiếc bút chì đang cầm trong tay, ném vào sọt rác. Tiếng điện thoại reo ầm ĩ làm chàng cau mày, sao không ai chịu nhấc lên nghe thế này?! Đến tiếng reo thứ ba, cô thư ký phòng ngoài mới bắt lên nghe rồi thò đầu vào phòng chàng:
– Có ông Vượng ở Việt Nam gọi sang!
Tài nhấc vội điện thoại. Giờ này ở bên đó là 3 giờ sáng. Có chuyện gì khẩn cấp để Vượng gọi chàng?
Chàng nghe tiếng Vượng hổn hển:
– Anh Tài! Nguy rồi! Mọi sự hỏng hết rồi anh ơi!
***
Ba ngày trước đó 5 nhân vật cao cấp đã bí mật họp kín tại một biệt thự trên Chapa. Ngôi nhà nằm trong một khu rừng hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài. Mỗi người đến riêng rẽ, chỉ có tài xế lái và một người lính hầu cận. Khi đến nơi, chiếc xe đậu ở ngôi nhà ngoài và mỗi ủy viên xuống đi bộ một mình dọc theo một con đường trải sải nhỏ đến căn nhà chính xây sát cạnh bờ suối. Khi người thứ năm đã đến theo giờ hẹn, cả toán không ai nói với ai câu nào vào ngồi chung quanh một chiếc bàn tròn lớn trong căn phòng đóng kín. Không ai được biết có cuộc họp mặt này vì trên phương diện chính thức, cả năm người hiện đang đi công du tại nước ngoài!
Người thứ nhất lên tiếng nói bắt đầu buổi họp:
– Các đồng chí đều hiểu rõ tại sao có cuộc gặp ngày hôm nay?
Bốn người kia gật đầu. Người thứ nhất nói tiếp:
– Phong trào chống tham nhũng đã ra khỏi vòng kiểm soát của chúng ta. Không ai ngờ mức độ lên đến thế! Nếu chúng ta không khéo léo, phong trào này có thể làm nguy hại cho Đảng nặng nề, đến chỗ diệt vong chứ không phải chơi! Các đồng chí có đồng ý không?
Người nhỏ thó ngồi sát cửa sổ bĩu môi:
– Dĩ nhiên rồi! Nếu đồng chí đừng đem 300 triệu Mỹ Kim sang ngân hàng Thụy Sĩ bị chúng nó đánh hơi thấy được thì đâu đến nỗi!
Người ngồi bên cạnh cau mày:
– Lúc này không phải lúc chúng ta cãi vã, xỉa xói nhau. Đồng chí nói người ta được mà quên chuyện mình mang hơn 100 triệu sang bên Pháp đầu tư à?
Người nhỏ thó trả miếng ngay:
– Đúng rồi! Nhưng tôi đâu có đến nỗi cho ba đứa con gái và 2 thằng cháu nội mang 200 triệu Mỹ Kim sang bên Mỹ mua đất đai nhà cửa bên đó hồi nào đâu?
Hai người còn lại nãy giờ chưa lên tiếng giơ tay:
– Thôi! Thôi! Đủ rồi! Xin vào chuyện chính đi!
Người đầu tiên điều khiển buổi họp tiếp tục:
– Những lần phong trào chống tham nhũng trước đều êm xuôi. Nhưng lần này tôi sợ nếu chúng ta không hy sinh một đồng chí cao cấp thì không xong. Báo chí được thả lỏng bắt đầu lắm chuyện. Chúng ta sẽ xiết lại sau. Nhưng ngay bây giờ để cho phong trào này qua đi, chúng ta cần một vụ án lớn, có thể cần hy sinh khoảng vài chục người. Tôi đề nghị chúng ta cần bản án tử hình cho một đồng chí cấp bộ trưởng, cộng thêm tử hình cho 5 đồng chí nữa và chung thân khoảng 10 người. Còn lại cũng phải từ 20 đến 30 năm khổ sai cho khoảng 20 đồng chí. Phải cho dân chúng thấy là chúng ta nhất quyết diệt tham nhũng mới được!
Người nhỏ thó lại chất vấn:
– Nhưng đồng chí chọn ai? Bộ nào cũng là người của chúng ta. Chỉ có vấn đề là không phải con cháu họ hàng gần là được.
Người đầu tiên nói:
– Tôi chọn bộ Thương Mại. Đỗ Gia Thủ không dính líu gì đến bất cứ ai trong này. Hắn gần đây lại đem tiền sang Cali đầu tư lộ liễu quá.
Cả bốn người kia đều gật đầu. Đỗ Gia Thủ không liên hệ họ hàng đến ai cả, lại còn cạnh tranh làm thiệt hại cho mấy người trong nhóm này. Tội đáng chết. Tử hình là phải!
CHƯƠNG 17
Quang rút điếu thuốc đưa lên miệng và châm lửa hút. Tài nhìn khói thuốc toả ra và chau mày. Chàng vốn ghét mùi thuốc lá nhưng buổi họp này quá quan trọng. Không thể chỉ vì khó chịu Quang hút thuốc mà làm lỡ chuyện được. Ba người Tài, Tuyến và Quang đã hẹn gặp nhau tại khách sạn Hilton để bàn về chuyện đầu tư, một tháng sau ngày Tài nhận được cú điện thoại của Vượng gọi sang từ Hà Nội.
Tài đã hỏi lại Vượng:
– Tại sao chú nói mọi chuyện hỏng cả. Tại sao lại nguy rồi?
Vượng nói như người hụt hơi:
– Đỗ Gia Thủ bị bắt rồi! Cả nhóm tụi em hơn mười người đều bị công an giữ chiều qua. Em ở Tuyên Quang mới về nên chúng nó chưa biết. Nhưng mấy xe công an vừa đến bao vây nhà em rồi. Em không thoát được đâu anh ơi!
Giọng Vượng nghẹn lại như muốn khóc:
– Em có chuyện gì anh giúp cho hai đứa con em đang học ở Chicago. Phần tiền của em anh để lại cho hai con em….Trời ơi! Chúng nó phá cửa xông vào nhà em rồi!
Đầu dây bên kia điện thoại ngưng bặt. Tài sững sờ như không tin vào tai mình. Vượng và cả nhóm tham nhũng của Đỗ Gia Thủ, bộ trưởng bộ Thương Mại, đưa tiền sang Quận Cam này để đầu tư đã bị bắt hết trong phong trào bài tham nhũng đang lên như cơn sóng thần tại Việt Nam. Tài đã nghe phong phanh về việc này nhưng không ngờ Đỗ Gia Thủ lại bị làm dê tế thần. Chàng nghe Vượng khoe khoang tưởng Đỗ Gia Thủ thế lực rất mạnh, không bao giờ có thể bị hạ bệ và tệ hơn nữa, lại bị đem hy sinh để mua sự an lành cho các tay tham nhũng gộc hơn trong chính phủ. Tiền đầu tư của nhóm này trong công ty Thiên Long chàng đang quản lý sẽ tính ra sao đây? Lại còn chuyện lập các tổ hợp công ty kiểu kim tự tháp đang do Tuyến và Quang xúc tiến sẽ như thế nào?
Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu óc Tài. Chàng chỉ biết có mình Vượng và mọi việc giao dịch, tiền bạc thanh toán đều qua Vượng. Chàng chỉ biết sơ sài về nhóm của Vượng do Đỗ Gia Thủ cầm đầu nhưng chàng chưa hề nói chuyện hay gặp tên này. Nay cả nhóm bị bắt hết, ai sẽ là người liên lạc với chàng về việc đầu tư của công ty Thiên Long? Hay sẽ không có ai cả và số tiền 30 triệu Mỹ Kim giá trị của công ty sẽ về tay chàng? Tài lắc đầu. Không thể dễ ăn như vậy! Đời làm gì có chuyện hãn hữu đến thế! Mọi chuyện cứ từ từ, để theo dõi xem sao!
Tài nghe ngóng các tin tức về vụ án xử Đỗ Gia Thủ và băng đảng tham nhũng trong bộ Thương Mại qua báo chí và một số nguồn tin thân tín chàng có từ một số người chàng quen biết trong chính quyền tại Hà Nội. Tất cả đều nói Đỗ Gia Thủ kỳ này khó thoát, bản án tử hình làm gương gần như chắc chắn. Không hiểu có thêm bao nhiêu người khác trong nhóm của hắn sẽ ra pháp trường theo. Nhưng ai cũng nói tiền tham nhũng lên đến hơn trăm triệu Mỹ Kim đã bị tẩu tán ra xứ ngoài, nhiều phần sang Mỹ, nhà nước khó lòng thu hồi lại được!
Một tháng đã qua kể từ ngày Vượng gọi điện thoại báo tin cho Tài. Vụ án tham nhũng kết thúc nhanh chóng, chưa bao giờ một vụ án lớn, nhiều người bị bắt lại được tiến hành xử án mau lẹ đến thế! Đỗ Gia Thủ, người em là Đỗ Kỳ Tứ và ba người khác nữa bị kết án tử hình, trong đó có Vượng. Một số bị chung thân, còn lại đều lãnh án từ 20 đến 30 năm tù. Bản án được coi là gắt gao nhưng nhờ thế luồng sóng chống tham nhũng dịu đi nhiều.
Tài nghe tin Vượng bị xử tử thấy bồi hồi nhưng chàng đã lập ra một trust fund cho hai đứa con của Vượng đang học tại Chicago và đã chuyển phần tiền của Vượng là một triệu Mỹ Kim vào trương mục này, theo đúng lời xin của Vượng. Nhưng số tiền còn lại của công ty Thiên Long sẽ về tay ai. Còn việc đầu tư khác của tổ hợp công ty giấy tờ đang tiến hành sẽ giải quyết ra sao? Tài thấy chàng cần có buổi họp với Tuyến và Quang.
***
Tuyến mở đầu:
– Hai anh Tài và Quang bây giờ chắc đều biết rõ rồi. Công việc đầu tư và lập hệ thống công ty cho số tiền hơn trăm triệu Mỹ Kim này là của nhóm Đỗ Gia Thủ. Trong hơn mười công ty trên khắp nước Mỹ, chỉ có công ty Thiên Long do anh Tài quản lý là lớn nhất, chiếm đến một phần ba số tiền. Công ty chóp bu đặt tại Cayman Island có tên hai người Mỹ đứng đầu thực ra là tên giả. Hai người này chính là Đỗ Gia Thủ và em là Đỗ Kỳ Tứ. Bây giờ vụ án xử tại Việt Nam đã xong, các người cầm đầu bị tử hình cả. Chúng ta phải giải quyết cho việc đầu tư và chuyện giấy tờ của các công ty thế nào để mọi sự ổn thỏa mới được. Anh Tài có ý kiến gì không?
Tài trả lời:
– Tôi chỉ biết phần tôi là công ty Thiên Long thôi. Việc giấy tờ của các công ty khác tôi không biết đến. Nhưng điều tôi muốn hỏi là công ty Thiên Long đã làm giấy tờ để trực thuộc công ty trên New York. Công ty tại New York là chi nhánh của công ty tại Cayman Island. Nhưng Đỗ Gia Thủ và Đỗ Kỳ Tứ đã chết, bây giờ ai là người kiểm soát công ty tại Cayman Island?
Quang lắc đầu:
– Vấn đề này phiền toái không thể tưởng tượng được! Vì Đỗ Gia Thủ và Đỗ Kỳ Tứ lấy tên giả để lập công ty tại Cayman Island, trên nguyên tắc dù hai người này đã bị án tử hình và chết tại Việt Nam, hai tên giả kia vẫn còn sống tại Cayman Island và công ty trên phương diện pháp lý vẫn còn đó.
Tài ngẫm nghĩ một lúc mới nói:
– Tôi thấy chỉ còn cách là khai phá sản cho công ty Cayman Island và công ty tại New York để sau cùng có thể rút hết tên các công ty của kim tự tháp mới có thể giải quyết chuyện giấy tờ này được.
Tuyến gật đầu:
– Tôi đồng ý với anh Tài! Để giải quyết chuyện giấy tờ sở hữu này, phải làm thế nào để khai phá sản các công ty chóp bu của kim tự tháp và phân chia tài sản lại cho các công ty con. Anh Quang thấy việc này có thể làm được không?
Quang cười:
– Chuyện giấy tờ gì tôi chẳng làm được. Nghề của tôi mà! Nhưng vấn đề chia tài sản này sẽ như thế nào?
Tuyến nhìn Tài, cặp mắt hơi nghi ngại. Tài nổi tiếng là người nhiều thủ đoạn ở đây. Tuyến vẫn gờm Tài từ lâu. Nhưng tài sản hơn trăm triệu Mỹ Kim này quá lớn. Và dịp may đã đến, không thể bỏ qua được.
– Chỉ có ba người chúng ta biết số tiền hơn trăm triệu đầu tư vào các công ty này ở đâu mà có. Bây giờ Đỗ Gia Thủ, Đỗ Kỳ Tứ và cả nhóm cầm đầu đều đã chết, không ai khác biết được nguồn gốc của tiền đầu tư này. Tôi đề nghị chúng ta chia ba số tiền này sau khi giải quyết hết việc giấy tờ. Anh Tài nghĩ sao?
Tuyến chỉ cần hỏi Tài. Chàng đã bàn với Quang và hai người đã đồng ý với nhau từ trước.
Tài nhìn Tuyến và Quang. Chàng đoán trước thế nào Tuyến cũng đưa ra đề nghị này và đúng như vậy. Những tư tưởng lớn đều gặp nhau cả! Tài cười thầm nhưng mặt vẫn lộ vẻ trầm ngâm bí ẩn!
– Thực sự tôi chỉ cần công ty Thiên Long. Nếu anh Quang làm giấy tờ cho các công ty chóp bu của kim tự tháp khai phá sản hết và tài sản của công ty Thiên Long trở lại về tôi, tôi hoàn toàn đồng ý với các anh.
Tuyến gật đầu. Công ty Thiên Long có portfolio đầu tư hơn 30 triệu Mỹ Kim, là một phần ba số tiền tổng cộng. Thế là quá đẹp rồi. Chàng và Quang sẽ chia nhau mỗi người số tiền còn lại, ngót nghét 35 triệu Mỹ Kim cho mỗi phần. Những người làm ăn lớn đều hiểu nhau cả. Xê xích vài triệu Mỹ Kim cũng không nhằm nhò gì. Chàng thầm thán phục Tài. Hiểu biết nhiều, quyết định nhanh nhẹn, không tham lam đòi hơn thua từng chút. Không lạ gì Tài thành công lớn trong thương trường ở Quận Cam này!
Ba người đứng dậy bắt tay nhau ra về. Nắng vàng tại thành phố Anaheim, bên ngoài khách sạn Hilton sao đẹp thế! Nhất là khi cả ba người bỗng dưng có được thêm tài sản hơn mấy chục triệu Mỹ Kim bỏ túi cho ấm áp cuộc đời!
CHƯƠNG 18
Lệ ngồi bảnh chọe trong chiếc ghế bành của văn phòng giám đốc vũ trường Thiên Thanh. Nàng không thích bị lọt thỏm trong chiếc ghế vĩ đại sở hữu trước kia của tên Vũ Đóa, chủ cũ vũ trường Thiên Thanh. Nhưng Lệ chưa có thời giờ thay đổi vật dụng trong căn phòng, việc đó nàng sẽ làm sau. Chuyện cần nhất nàng sẽ giải quyết ngay tối thứ sáu này, khi ca sĩ Hoàng Vân như thường lệ đến hát tại đây. Lệ chờ đợi giây phút này, nàng nhấm nháp như người đang thưởng thức món ăn ngon, thèm thuồng từ bấy lâu nay, khi nàng sẽ khoái trá nhìn thấy vẻ luống cuống ngạc nhiên của Vân nhìn ra Lệ đang ngồi trong chiếc ghế giám đốc. Vì Vân không hề biết vũ trường Thiên Thanh đã đổi chủ! Và Lệ chính là người chủ mới của Vân!
Sau buổi họp giữa ba người Tuyến, Quang và Tài, Tuyến đã về nhà nói với Lệ:
– Em không cần phải làm việc gì nữa. Mình đã kiếm đủ tiền rồi!
Chàng kể cho Lệ nghe hết về số tiền đầu tư của nhóm Đỗ Gia Thủ, bây giờ đã về tay của ba người và phần của hai vợ chồng sẽ lên đến 35 triệu Mỹ Kim. Làm việc thêm để làm chi nữa, khi chỉ cần bỏ tiền vào ngân hàng mua CD hay mua Treasury bonds, stocks loại an toàn nhất, cũng có tiền lời cả triệu Mỹ Kim mỗi năm để tiêu xài không động vào vốn!
Nhưng Lệ không đồng ý:
– Không làm việc gì làm sao chịu nổi được? Anh có muốn nghỉ anh cứ đóng cửa văn phòng trên Los Angeles để khỏi đi lại vất vả. Em vẫn giữ văn phòng dưới Orange County này. Em không thể ăn không ngồi rồi, đi du lịch suốt năm suốt tháng được.
Lệ nói xong thầm hối ngay. Nàng không muốn Tuyến về ở hẳn dưới Quận Cam, làm việc mỗi ngày trong cùng văn phòng với nàng. Chuyện ngoại tình của nàng sẽ gặp nhiều trở ngại hơn khi có Tuyến kè kè bên cạnh! Lệ nói chữa:
– Nhưng anh cũng không thể đóng cửa văn phòng trên Los ngay được. Còn bao nhiêu chuyện đang làm dở. Cứ từ từ rồi tính. Với lại không nên để người khác để ý, tại sao đóng cửa một văn phòng, làm việc ít đi mà có nhiều tiền như vậy! Anh thấy đúng không?
Tuyến gật đầu. Lệ lúc nào cũng tính xa. Nàng nói đúng. Chuyện có một tài sản lớn như thế không thể để lộ liễu cho người khác dòm ngó, để ý dị nghị được. Cần khéo léo hơn! Tuyến tự nhủ thầm như thế!
– Em nói cũng phải. Chuyện đóng cửa văn phòng trên Los sẽ tính sau. Anh mướn thêm người làm việc để mình đi du lịch Âu Châu cho khỏe. Đi về rồi hẵng hay.
Lệ hơi nhăn mặt. Nàng không hào hứng gì việc đi chơi Âu Châu lần thứ năm hay thứ sáu này. Toàn đi xem những lâu đài, bảo tàng viện, ngấy lên đến tận cổ. Sang Paris mãi còn thích thú gì! Mấy tên bồi Pháp toàn những đứa hỗn láo, tài xế taxi chỉ toàn bọn Ả Rập, đi đường chỉ sợ dẵm phân chó! Tuyến thích đi để có dịp nói tiếng Tây, có gì hay đâu mà luyến tiếc thứ tiếng lạc hậu đó! Lệ lắc đầu:
– Anh muốn đi thì đi một mình! Em ngại đi máy bay cả ngày trời mệt lắm!
Tuyến cụt hứng. Nhưng biết tính Lệ chàng không dám nài kéo. Có lẽ chàng phải đi chơi một mình vậy! Nhưng thế cũng hay. Quang vẫn bảo chàng cù lần! Đi Âu Châu bao nhiêu lần rồi mà chưa có lần nào trả thù dân tộc! Lần này phải trả thù cho tận tình mới được. Pháp đã đành nhưng Anh, Đức, Ý…không dính líu gì đến Việt Nam, chàng cũng phải tiện thể trả thù luôn! Già rồi mà tiền nhiều quá, không tiêu để làm gì!
***
Sau khi đưa Tuyến ra phi trường đi chuyến du lịch Âu Châu một tháng, Lệ về văn phòng và gọi ngay cho Vũ Đóa, chủ nhân vũ trường Thiên Thanh. Nàng nghe tiếng tên này nhưng chưa gặp bao giờ. Chỉ biết hắn nổi tiếng lưu manh, thuộc loại khó chơi. Nhưng có tên đàn ông nào ở Quận Cam này ra làm ăn mà không phải là phường lưu manh, chuyên gạt gẫm người khác? Nàng thầm nghĩ như thế và mỉm cười. Có người nào đàng hoàng trên cõi đời này không nhỉ?
Đầu dây bên kia có tiếng Vũ Đóa, giọng đầy xấc xược:
– Ai đó? Muốn cái gì?
Lệ trả lời:
– Tôi là Lệ. Muốn nói chuyện với anh về vũ trường Thiên Thanh.
Giọng Đóa thay đổi hẳn. Ở đây ai chẳng biết đến Lệ. Nhất là đàn ông. Đóa sung sướng thốt lên như người bắt được vàng:
– Ồ! Chị Lệ! Nghe tiếng chị lâu lắm rồi. Tôi có thể làm gì cho chị đây?
Đóa cười đểu giả. Tự nhiên được Lệ gọi đến. Không lẽ Lệ nghe tiếng hắn đẹp trai! Đóa đưa tay lên vuốt tóc. Chắc mình đẹp trai thật!
Lệ trả lời:
– Tôi muốn mua lại vũ trường Thiên Thanh của anh. Giá bao nhiêu cũng được! Tôi muốn mọi chuyện xong xuôi trước ngày cuối tuần này. Lúc nào tôi đến gặp anh được?
Đóa sững sờ. Đề nghị của Lệ quá đột ngột. Nhất là câu nói của Lệ, giá bao nhiêu cũng được. Đóa không hiểu nổi. Lệ là người làm ăn, đầu tư có tiếng ở Quận Cam. Ai đi hỏi mua mà nói giá bao nhiêu cũng trả? Có điều gì uẩn khúc hắn phải coi chừng không? Mà vũ trường Thiên Thanh đang bị thêm hai vũ trường khác mới mở cạnh tranh quá nặng, chính Đóa đang tìm cách sang lại. Hắn phải đòi giá bao nhiêu đây? Bao nhiêu câu hỏi tiếp tục quay cuồng trong đầu óc, Đóa trả lời:
– Mời chị đến đây chiều nay. Chị biết chỗ rồi phải không?
Lệ nói như người ra lệnh:
– Tôi biết! Chiều nay đúng 4 giờ tôi sẽ đến. Anh sửa soạn sẵn các giấy tờ cho tôi xem luôn.
***
Đóa mời Lệ vào văn phòng. Hắn xun xoe, xoa tay vào nhau, miệng cười đĩ thõa:
– Chào chị Lệ! Chị đẹp quá! Ngưỡng mộ chị lâu lắm rồi, bây giờ mới được gặp!
Lệ cười lại. Nghe Đóa bẻm mép, dù biết là nịnh bợ nhưng có ai là đàn bà mà không thích thú khi được khen đẹp! Đóa trông cũng được. Không đẹp trai lắm nhưng cũng có dáng. Có thể nàng sẽ cho hắn một dịp may sau này. Nhưng bây giờ phải giải quyết chuyện làm ăn này trước. Lệ vào đề ngay:
– Tôi muốn lấy lại vũ trường Thiên Thanh của anh như tôi đã nói sáng nay. Anh định gíá bao nhiêu?
Đóa nuốt nước bọt. Mắt hắn sáng rực, mũi phập phồng. Mùi hương thoảng nhẹ từ người Lệ làm hắn ngây ngất. Được đàn bà đẹp đến chơi nhà, lại mang tiền đến cho, còn gì bằng nữa bây giờ. Đóa hỏi lại:
– Chị định mua thật à! Vũ trường này bây giờ đông khách lắm. Tôi không muốn bán nhưng được chị hỏi đến là điều vạn hạnh cho tôi. Chị cho ba trăm ngàn được không?
Hắn sang lại vũ trường Thiên Thanh một năm trước đây có đúng một trăm ngàn. Mấy tháng nay bị lỗ, hắn đang sợ phải dẹp vì không ai chịu vào. Phong trào nhảy đầm dạo này xẹp nhiều. Giới trẻ thích đi club Mỹ, giới già thích nhảy trước kia càng ngày càng già, chỉ ở nhà xem TV không chịu đi nhảy đầm như trước!
Lệ gật đầu ngay, không thèm trả giá. Nàng biết Đóa đòi nhiều. Nhưng Lệ đã quyết định rồi. Vả lại vài trăm ngàn ăn thua gì so với số tiền nàng và Tuyến đang có! Lệ rút chi phiếu ra ký ngay:
– Đây tôi viết cho anh năm chục ngàn trước. Ngày mai anh lại văn phòng tôi để làm giấy tờ sang tên, tôi sẽ viết nốt phần còn lại.
Lệ trao cho Đóa tấm ngân phiếu. Nàng dặn tiếp:
– Anh dọn ra trước ngày thứ sáu cho tôi. Tôi muốn khai trương ngay cuối tuần này!
CHƯƠNG 19
Vân đậu xe ngoài cửa vũ trường Thiên Thanh. Nàng linh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Từ sáng nàng đã gặp nhiều chuyện bực mình, chiếc xe mới làm tune up tuần trước mà đề mãi mới chịu rồ máy. Đi đường gặp toàn đèn đỏ, ra freeway 405 cũng bị kẹt chạy nhích nhích từng chút, cả tiếng đồng hồ mới đến nơi. Vân mới bước vào đã nghe anh bồi bàn nói nàng cần vào văn phòng giám đốc ngay, có việc quan trọng.
Nàng mở cửa bước vào. Vũ Đóa có chuyện gì cần muốn nói chuyện với nàng đều gọi điện thoại, có khi nào lại bầy vẽ ngồi trong văn phòng triệu nàng đến như thế này. Vân chợt khựng lại. Nàng tưởng Vũ Đóa ngồi trong chiếc ghế bành vĩ đại của hắn nhưng không phải. Vì chiếc ghế quay lại nửa vòng và người đàn bà ngồi lọt thỏm trong đó là người nàng không bao giờ ngờ đến. Lệ cất tiếng:
– Chào cô Vân. Mời cô ngồi xuống đây chúng ta nói ít chuyện chơi.
Vân đứng sững người. Nàng không ngồi xuống, đứng yên tại chỗ. Người đàn bà tranh giành Hoán với nàng công khai trong buổi dạ vũ đêm lễ Độc Lập bây giờ làm giám đốc vũ trường Thiên Thanh! Vân đoán ngay chuyện Lệ đã sang lại vũ trường của Vũ Đóa. Và nàng nói ngay không cần suy nghĩ lâu:
– Tôi định gặp anh Vũ Đóa. Không ngờ lại là chị. Nhưng không sao. Tôi muốn báo tin là tôi sẽ không hát ở vũ trường Thiên Thanh nữa. Tôi vừa đậu ra dược sĩ và sẽ đi làm full time ở Sav-On pharmacy nên không còn thời giờ để đi hát nữa.
Nàng nhìn Lệ thách thức và bồi thêm:
– Với lại tôi sắp làm đám cưới với Hoán nên bận rộn nhiều chuyện lắm!
Lệ uất người. Nàng không ngờ Vân ghê gớm như vậy. Tưởng sẽ được thỏa mãn trong việc ngồi bảnh chọe trong chiếc ghế giám đốc vũ trường để đưổi cổ Vân không cho hát ở đây nữa. Ai ngờ Vân nhanh trí đoán ra ngay và chặn họng nàng trước! Công lao bỏ ra ba trăm ngàn mua lại vũ trường để chỉ được hưởng cái sướng đuổi Vân không cho tiếp tục hát. Bây giờ lại còn tức tối hơn! Nàng gườm gườm nhìn Vân, giọng rít lên:
– Không! Cô không xin nghỉ được! Tôi đuổi cô không được đến đây hát nữa. Và đừng có hy vọng xin hát được ở chỗ khác. Sẽ không ai dám mướn cô đi hát bất cứ chỗ nào ở Quận Cam này. Có đi khỏi đây thì họa ra mới có người mướn!
Vân cười khỉnh:
– Chị đừng nói giọng đó! Vũ Đóa cầu khẩn tôi hát ở vũ trường này cho hắn chứ tôi có cần đi hát đâu. Đằng nào làm đám cưới với Hoán tôi cũng sẽ nghỉ rồi.
Nàng nhắc lại chuyện đám cưới để chọc giận Lệ thêm. Và đúng như nàng nghĩ, Lệ nghẹn lời không nói được câu nào chỉ trừng trừng nhìn Vân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Vân nhếch miệng cười ngạo:
– Chúc chị làm ăn phát đạt ở vũ trường Thiên Thanh này. Vũ Đóa sang lại được cho chị chắc phải ăn mừng lớn!
Nàng nói xong không để Lệ kịp trả lời, hất đầu lên và quay lưng đi ra ngay!
Lệ tím mặt. Nàng như người hết hơi, không thở được. Cơn giận bao vây lấy nàng như vòng đai của con bạch tuộc, thắt chặt. Nàng có thể làm gì bây giờ để trả đũa Vân đây? Và Hoán sắp làm đám cưới với Vân! Như thể Vân đã lấy muối ớt để thoa lên chỗ đau của nàng. Nỗi ám ảnh về Hoán đã làm Lệ như phát điên. Bây giờ lại bị Vân báo tin trước khi nàng thực hiện ý định đuổi Vân ra khỏi vũ trường. Làm sao nàng có thể chịu nổi sự tức giận này. Trả thù như thế nào đây? Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong óc Lệ và nàng gục đầu xuống bàn khóc. Đã mấy chục năm rồi nàng mới khóc lại như thế này?
***
Lệ quay cuốn Rolodex tìm số điện thoại của Garcia. Cách đây ba năm nàng đã biết đến tên Mễ này vì một công việc đầu tư. Tuyến cho nàng biết việc bán khu apartment ở Rosemead hai vợ chồng nàng làm chủ bị gặp nhiều khó khăn vì có hai căn trong khu apartment building bị hai tên trong băng đảng Mễ thuê. Bọn Mễ này buôn ma túy, giết người không gớm tay, không ai dám động vào vì sợ mang họa. Cảnh sát cũng không làm gì được vì băng đảng này cả ngàn tên, truy tầm không xuể. Hai căn apartment trong building của vợ chồng nàng là nơi tụ họp cho băng đảng này. Còn bọn này ở đây, không cách gì bán được vì ai cũng sợ không muốn dính.
Tuyến mua khu apartment này trước đó vì thấy giá quá rẻ. Văn phòng của chàng trên Los Angeles lúc đó mới mở nên Tuyến chưa biết nhiều về vấn đề băng đảng Mễ tại Los, chàng thấy người bán đặt giá quá thấp nên mua vội không nghiên cứu kỹ. Chàng dự định chỉ sáu tháng sau sẽ bán lại có thể kiếm lời cả vài trăm ngàn Mỹ Kim như chơi. Nhưng mua xong chỉ hai tháng chàng đã bị nhức đầu vì vụ đầu tư vội vã. Vì trong khoảng thời gian này, đã có hai vụ án mạng giết người trong khu apartment, thêm ba lần cảnh sát đến bao vây cả khu vì bắt ma túy. Tuyến bàn với Lệ phải tìm cách bán lại khu apartment ngay, để lâu chỉ mang thêm họa.
Nhưng còn hai căn làm động hội họp cho băng đảng Mễ, làm sao chàng kiếm được ai chịu mua đây? Lệ nghe Tuyến than thở không biết phải giải quyết ra sao, nàng không nói gì nhưng đã có chủ ý. Ngay hôm sau, không cho Tuyến biết nàng từ Huntington Beach lái xe lên Rosemead vào khu apartment và đến ngay căn apartment gây rắc rối cho vợ chồng nàng.
Lệ bấm chuông và một tên Mễ cao lớn, vạm vỡ ra mở cửa. Hắn xưng tên là Garcia, thuê căn apartment này. Lệ xưng mình là chủ khu apartment và không úp mở nàng vào chuyện ngay, đề nghị cho Garcia 5000 Mỹ Kim để hắn và tên bạn mướn căn kế bên dọn ra khỏi building. Garcia nhìn Lệ từ đầu đến chân. Hắn cười, nói không cần lấy năm ngàn của nàng. Nhưng nếu nàng chịu ngủ với hắn một đêm, hắn sẽ dọn ra ngay, không làm phiền cho vợ chồng nàng nữa!
Lệ ngắm nghía Garcia. Nàng đã ngủ với nhiều người đàn ông không phải là chồng nàng, nhưng toàn là Việt Nam, từ trước đến nay nàng chưa hề ngủ với một tên Mễ nào. Garcia to con, khỏe mạnh, đẹp trai kiểu Mỹ Châu La Tinh, trên mép để thêm tí ria trông cũng khá gợi tình! Garcia trợn tròn mắt ngạc nhiên không ngờ Lệ nhận lời ngay, hắn chỉ bông đùa, không hề hy vọng một người đàn bà Á Châu đẹp, quyến rũ như Lệ lại chịu ngay việc ngủ với hắn, như thể đưa tay đón nhận uống một ly nước coca mời khách đến chơi nhà, không một chút thắc mắc!
Lệ giục Garcia và tên bạn trong băng đảng căn apartment dọn ra ngay hôm sau. Và nàng cho hắn số phòng 104, khách sạn Bonaventure ở downtown Los Angeles, căn phòng nàng thường mướn mỗi lần ngoại tình khi có dịp đi từ Huntington Beach lên Los, lo việc đầu tư cho chồng!
***
Đã ba năm Lệ không liên lạc với Garcia, nàng không hiểu hắn còn giữ số điện thoại cầm tay này hay đã đổi. Hay hắn đã chết trong ngõ hẻm tăm tối đâu đó của một trong những con đường cụt, nhỏ hẹp của Los Angeles. Những tay chơi băng đảng Mễ thường không thọ lâu, hay nếu không chết cũng nằm mọt xương trong nhà tù.
Nàng bấm số gọi. Tiếng Garcia trả lời phía bên kia. Lệ nhắc tên mình và Garcia la lớn mừng rỡ. Hắn không bao giờ ngờ Lệ, người tình Á Châu một đêm đã cho hắn bao cảm giác kỳ diệu, còn nhớ đến hắn và liên lạc lại.
Lệ hẹn Garcia ngày hôm sau, cũng lên đúng phòng 104 của khách sạn Bonaventure. Nàng muốn gặp hắn và có chuyện cần nhờ hắn giúp. Sau khi hẹn Garcia xong, Lệ ra nhà băng lấy ra hai mươi ngàn Mỹ Kim tiền mặt. Nàng sẽ trả số tiền này cho Garcia để làm một chuyện nàng muốn làm. Là thuê Garcia để giết Vân, người tình địch nàng thù hận nhất trên cõi đời này. Và mối thù đó phải trả bằng mạng sống của Hoàng Vân, cựu ca sĩ của vũ trường Thiên Thanh, người đã dại dột bước nhầm chân vào cõi đời của nàng. Còn sai lầm nào bằng sai lầm này, khi chỉ có cái chết của kẻ thù mới làm nguôi được cơn tức giận này của Lệ.