“Quân nổi dậy” là ai?

Huy Phương
Tết năm nay là năm mươi năm kể từ cái Tết Mậu Thân (1968) bi thảm, khi nhân cuộc hưu chiến bất ngờ, Việt Cộng đã tấn công vào các đô thị miền Nam, đặc biệt là tại Huế. Tại đây trước khi bị đánh bật ra khỏi thành phố, kiểm soát được một vài vùng, Việt Cộng đã tàn sát, bắn giết và chôn sống gần 6,000 thường dân và quân cán chính miền Nam trong 22 hầm chôn tập thể.
Tuy những dấu tích tội ác còn đó, không thể chối cãi, hiện nay Cộng Sản Việt Nam vẫn muốn che đậy tội ác của mình bằng cách viết lại lịch sử, làm phim phản biện và hằng năm, nhất là năm nay, chính quyền CS lại rầm rộ tổ chức những cuộc hội thảo cấp quốc gia về “Cuộc tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968.” Báo chí trong nước đã tung hô: “Những trận đánh lẫy lừng trong Mậu Thân và những hy sinh to lớn của đồng bào, cán bộ, chiến sĩ ta đã góp phần làm nên một tượng đài bất tử, một dáng đứng Việt Nam tạc vào thế kỷ! Những trận đánh gọi là lẫy lừng đó, chính Việt Cộng đã nhắm vào đối tượng, kẻ thù của chúng là người dân xứ Huế, và cái gọi là lẫy lừng, chính là chiến công đoạt mạng sống của hàng nghìn người dân miền Nam trong cái Tết đẫm máu năm 1968.
Đã 50 năm trôi qua, năm nào khi nói về chuyện Mậu Thân bi thảm, cái tên Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng được nêu ra như một chính danh thủ phạm. Chúng ta cũng biết rằng, với chức danh Tổng Thư ký của Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Hoà Bình do bọn CS dựng nên với những tên tuổi thân Cộng như Lê Văn Hảo, Tùng Chi để bịp thiên hạ, Hoàng Phủ Ngọc Tường chẳng có quyền uy gì, sai khiến, chỉ huy được ai? Những ngày đó Hoàng Phủ Ngọc Tường đang phấn đấu để được vào đảng, nên y phải biểu diễn lập trường, ca tụng Việt Cộng hết lời như sau này chính y đã thú nhận: “khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy!” (Lời cuối cho câu chuyện quá buồn!)
Hoàng Phủ Ngọc Tường mang danh “đao phủ thủ,” điều này được căn cứ trên ba dữ kiện.
Một là với tư cách Tổng Thư Ký của Liên Minh Các Mặt Trận Dân Tộc, Dân Chủ, Hoà Bình, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đọc lời kêu gọi dồng bào Huế nổi dậy theo Việt Cộng, sau này chính Tường đã cho rằng chính”quân nổi dậy” là thủ phạm cuộc thảm sát dân Huế. Điều thứ hai là chính nhân vật Hoàng Phủ Ngọc Tường, khi trả lời trong cuốn phim “Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình,” gần như đóng vai phát ngôn viên của tội ác, đã xác nhận mình có mặt tại Huế với những câu: “tôi lội trong máu, chúng tôi rút ra…” trong khi ở những nơi khác Hoàng Phủ Ngọc Tường lại nói rằng mình không có mặt ở Huế trong những ngày đó. Ba là trong cuốn Biến Động Miền Trung, tác giả Liên Thành đã nêu ra sự việc Hoàng Phủ Ngọc Tường đã lập toà án và chủ tọa một buổi đấu tố và giết người tại vùng Gia Hội, một vài nhân chứng viết trên net cũng xác nhận chuyện này.
Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng luôn luôn bênh vực lính VC, đã giải thích những người bị giết là những thành phần ác ôn, do người dân hận thù nổi dậy giết chết: “Vì thế khi cách mạng bùng lên và lấy lại được thế kẻ mạnh, nhân dân bùng lên và đi lục soát tìm cho ra những tên bạo nguợc này để trừ khử chúng như trừ khử những con rắn độc, mà nếu như để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục gây ra tội ác hơn nữa trong chiến tranh.”
Như ý kiến của Bùi Tín (thời điểm 1990), Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng cho rằng những người bị chôn là thường dân bị bom đạn, lính Mỹ và cả bộ đội VC được chôn chung trong thời gian “chúng tôi rút ra!”
Và một câu nói được Hoàng Phủ Ngọc Tường lặp đi lặp lại không thay đổi “trước sau như một,” là tất cả những nạn nhân nằm trong các hầm mộ kia là do “quân nổi dậy” giết!
Hoàng Phủ Ngọc Tường cho rằng “quân nổi dậy” này là quần chúng phẫn uất dã tìm giết bọn “ác ôn!” Cũng không phải là 500 tù chính trị ở Nhà lao Thừa Phủ được giải thoát trong dịp này, cũng không phải bọn nằm vùng đã lợi dụng cơ hội này để trả thù cá nhân, những kẻ này không có cái quyền muốn giết ai thì giết. Người quyết định giết và chôn sống hàng ngàn dân Huế phải là kẻ có quyền hành trong tay. Với một tổ chức sắt máu như cộng sản, không thể nào có chuyện một bọn “nổi dậy” bá vơ nào đó giành quyền giết người. Hà Nội chối tội đã đành, Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng bào chữa, đổ tội cho một bọn “nổi dậy” thay vì thủ phạm của vụ thảm sát là đảng Cộng Sản Việt Nam.
Từ lâu tôi vẫn có ý chờ đợi một lời “nói phải” của Hoàng Phủ Ngọc Tường , một người “chẳng mấy hồi nữa phải về trời” (nguyên văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường,) hay ít ra là “con chim sắp chết tiếng kêu thương, người sắp chết lời nói phải!” nghĩa là trước khi chết, Hoàng Phủ Ngọc Tường phải có lời sám hối là “một đứa con xứ Huế” đã đi theo và ca tụng, biện bạch cho cái bọn đã giết đồng bào của mình. Trước khi chết, Hoàng Phủ Ngọc Tường phải nêu rõ thủ phạm đã giết hàng nghìn đồng bào ruột thịt xứ Huế, phải chỉ mặt gọi tên bọn ác quỹ tay nhuốm máu, chứ không phải giờ này mà còn khăng khăng bênh vực cho bọn giết người, và luôn miệng cho rằng thủ phạm vụ thảm sát này là “quân nổi dậy!” Như vậy, phải chăng bộ đội Cộng Sản chiếm Huế đều là những thành phần hiền lành và có kỷ luật như phát biểu của Trịnh Công Sơn trong bộ phim Mậu Thân 1968 của Lê Phong Lan: “ …quân đội Bắc Việt Nam vô cùng nghiêm túc, kỷ luật, không hề có chuyện thảm sát. (*) Đây là một lời chứng gian.
Nhưng “Quân nổi dậy” là ai? Là một người có học, hẳn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đọc qua lịch sử Việt Nam, đã biết đến những nhân vật nổi dậy chống lại triều đình, chế độ của mình đang phục vụ như Lê Văn Khôi (1833) hay Cao Bá Quát (1853.) Trong suốt những ngày “tổng tấn công” Mậu Thân, chúng ta chưa hề thấy ở miền Nam có một cuộc “tổng nổi dậy” nào, có một nhân vật hay đơn vị nào “nổi dậy” dấy binh, quay súng giết cấp chỉ huy, treo cờ Việt Cộng và đón tiếp quân miền Bắc vào, như lời nói bốc phét của Bắc Việt! Trong khi đó, Việt cộng đi đến đâu, dân miền Nam bỏ chạy tới đó! Quân giải phóng vào, chẳng ai reo hò, chạy về phía quân giải phóng mà chạy về phía quân đội VNCH, về phía có ngọn cờ vàng.
Chưa bao giờ Hoàng Phủ Ngọc Tường nêu đích danh thủ phạm giết dân Huế vô tội là bọn bộ đội VC cầm súng (lính Bắc Việt hay VC miền Nam,) mà cho đến giờ này cũng một lòng một dạ bênh vực cho bọn giết người, trước sau vẫn đổ tội cho “quân nổi dậy.”
Vậy “quân nổi dậy” ở Huế là đứa nào mà ngang nhiên, có quyền bắt người, trói người, đập đầu, bắn vào nhân dân. “Quân nổi dậy” là đứa nào có quyền bắt người sống đào hầm, rồi đẩy cả người sống và người chết xuống hố mà lấp đất.
Bao nhiêu năm nay chúng ta chờ một lời nói thành thật, một lời hối lỗi của một người trong cuộc. Chính Hoàng Phủ Ngọc Tường đã thú nhận, nhân danh Liên Minh Dân Tộc, Dân Chủ Hoà Bình viết lời kêu gọi quần chúng nổi dậy, nay lại cho thủ phạm vụ thảm sát Mậu Thân là “quân nổi dậy!” Vậy Hoàng Phủ Ngọc Tường có dính phần trách nhiệm trong món nợ máu này hay không?
Trong trận “tổng tấn công” vào nhiều thành phố miền Nam và Huế, chúng ta chưa thấy một đơn vị quân đội, một lực lượng đảng phái, tôn giáo nào “nổi dậy” chạy theo Việt Cộng. Vậy “quân nổi dậy” là ai, ở đâu mà trước sau, Hoàng Phủ Ngọc Tường vẫn khăng khăng cho rằng chúng đã gây nên những cuộc thảm sát và là tác giả của những hầm chôn tập thể.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ý của Hoàng Phủ Ngọc Tường , và căn cứ vào những biến cố trong trận Mậu Thân, tôi nghiệm ra rằng “quân nổi dậy” mà Hoàng Phủ Ngọc Tường nhiều lần nhắc đến, chính là anh em Hoàng Phủ Ngọc Tường – Phan, cha con Nguyễn Đoá- Đoan Trinh, Nguyễn Đắc Xuân, Lê Văn Hảo, bà Tùng Chi, Hoà thượng Thích Đôn Hậu, Nguyễn Đoá, Tôn Thất Dương Tiềm…như là những nhân vật quan trọng của LMDTDCHB, mà Hoàng Phủ Ngọc Tường đã không quên nói đến trong “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn!”
Huy Phương
(*) Lời chứng gian: Trong thời gian xẩy ra trận Mậu Thân, gia đình TCS, có cả Đinh Cường, từ Phú Cam đã chạy về trường Trung Học Kiểu Mẫu (toà Khâm Sứ cũ) được dùng như một trại tạm cư để tránh bom đạn. Từ Saigon ra, gia đình tôi cũng tránh VC chạy về đây. TCS đã ở đây cho đến ngày VC rút ra khỏi thành phố. Như vậy trong những ngày này, TCS không thể nào có dịp tiếp xúc với bộ đội Bắc Việt, để có nhận xét rằng:“quân đội Bắc Việt Nam vô cùng nghiêm túc, kỷ luật, không hề có chuyện thảm sát.”
Nếu VC gặp một thanh niên đeo kính trắng, trắng trẻo, tóc dài, dáng dấp thư sinh như TCS thì chắc chắn người nhạc sĩ này không thoát cảnh nằm chung với đồng bào trong các hầm chôn tập thể. Thời đó, bọn ở trong rừng ra, biết TCS là ai?

Xem thêm

Nhận báo giá qua email